Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại


Tiêu Mạn đứng trong một mảnh đen như mực, trong lòng có chút sợ hãi, cô biết mình là đang nằm mơ, chỉ là cảnh trong mơ xung quanh không một ai này quá khiếp người, làm cô không thể khống chế mà run nhè nhẹ.
Rất nhanh, bên người cô lại có một người xuất hiện, bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô, giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Bà xã, em làm sao vậy?"
Đồng tử Tiêu Mạn dần dần điều chỉnh tiêu điểm, nhận ra người này là chính chồng mình, không khỏi khẩn trương mà nắm ngược lại, nói: "Ông xã, anh đến rồi."
Lý Thần Thăng nhìn quét một vòng quanh bốn phía, kéo Tiêu Mạn vào trong lồng ngực, an ủi nói: "Bà xã đừng sợ nha."
Có Lý Thần Thăng bên người, Tiêu Mạn có dũng khí hơn, mà cũng vào ngay lúc này, tấm màn đen nơi xa xuất hiện sương trắng nồng đậm, sương trắng khi tụ khi tán, đột nhiên, trong sương mù có một bóng người cao lớn, mặc quan phục bước nhanh ra.
Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng hai mặt nhìn nhau.
Lý Thần Thăng lá gan lớn hơn, trong lòng anh đột nhiên trào ra một suy đoán, suy đoán này thúc giục anh vội vàng hỏi: "Ngài….

ngài có phải là Thành Hoàng gia không ạ? Ngài là nghe được chúng con thỉnh cầu báo mộng nên đến sao?"
Bóng người mặc quan phục đứng không xa không gần, rõ ràng hình ảnh rất rõ ràng, nhưng chính là làm người ta thấy không rõ mặt ông.
Tiếng nói của ông rất vững vàng, lộ ra một sự uy nghiêm.
"Sáng mai hai người các ngươi đi đến cục cảnh sát, thuyết minh với người trong cục cảnh sát để các ngươi có thể cách kẻ buôn người trong vòng trăm mét, khi đó bản quan sẽ tự đi vào giấc mộng các ngươi lần nữa, chỉ bảo hai người các ngươi nên hành sự như thế nào.

Các ngươi yên tâm, bản quan tất nhiên thay các ngươi phân biệt nhân quả với bọn buôn người, nếu nhân quả đều có, sẽ có hi vọng tìm được hài nhi."
Sau khi nói xong những điều này, sương mù dày đặc bao trùm lấy ông, nhanh chóng lui về phía sau, chỉ trong nháy mắt liền biến mất.
Tiêu Mạn vội vàng mà kêu lên: "Thành Hoàng gia!"
Nhưng ngay sau đó, cô và Lý Thần Thăng đều tỉnh lại.
·
Tiêu Mạn mở mắt ra, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Thần Thăng, vội không ngừng hỏi: "Ông xã, anh có mơ thấy không? Chính là mới tức thì! Có phải Thành Hoàng gia báo mộng không anh?"
Lý Thần Thăng nắm lấy tay cô, cũng vội vàng nói: "Bà xã, em cũng mơ thấy? Có phải bóng người mặc quan phục không? Hai ta ở một nơi đen sì, rất nhiều sương trắng bốc ra, Thành Hoàng gia cũng từ bên trong đi ra, đúng hay không?"
Tiêu Mạn gần như mừng đến khóc.
cơ hồ hỉ cực mà khóc.
"Đúng! Đúng đúng! Đó… đó thật là Thành Hoàng gia tới ư? Thế mà thật sự có Thành Hoàng gia! Ông ấy nói… sẽ giúp chúng ta nhìn xem quan hệ của bọn buôn người đáng chết đó và Nam Nam, nói nếu có quan hệ, nói không chừng có thể tìm được Nam Nam của chúng ta! Có lẽ…… Có lẽ cảnh sát cũng có thể có được manh mối, phá được án này!"
Bản thân Lý Thần Thăng cũng kích động đến không nhịu được, liên tục nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta nhanh chân lại dâng hương, dập đầu với Thành Hoàng gia đi, không thể làm lão nhân gia đi một chuyến tay không.

Ngày mai —— ngày mai chúng ta lại đi một chuyến đến cục cảnh sát!"
·
Ngày hôm sau vừa lúc là thứ bảy, Nguyễn Tiêu từ sáng tinh mơ liền rời khỏi ký túc xá.
Cậu báo một tiếng với chỗ mình hay làm thêm, rồi đi tìm khách sạn đặt phòng một ngày.

Sau khi dặn dò người phục vụ nhất định đừng quấy rầy, cậu khóa trái cửa, nằm trên giường, linh hồn ra khỏi xác, bay về hướng cục cảnh sát.
phương hướng thổi đi.
Đôi vợ chồng kia quả nhiên đã tới rồi, đang nói chuyện với cảnh sát phụ trách bọn buôn người.

Cảnh sát kia Nguyễn Tiêu thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ, vừa lúc là một vị trực vào đêm đó, hiện tại hình như là tổ trả lời tổ chuyên án thì phải.
Tiêu Mạn rất vội vàng mà nói: "Tôi nói chính là sự thật mà, tối hôm qua Thành Hoàng gia thật sự báo mộng, nói là chỉ cần để chúng tôi bảo trì trong vòng 100 mét với bọn buôn người là được.

Tôi biết án này rất lớn, chúng tôi không thể tiếp xúc với bọn buôn người, chúng tôi cũng không tiếp xúc, các anh phái bao nhiêu người trông chúng tôi cũng được, dùng máy theo dõi chúng tôi cũng tiếp nhận hết……"
Lý Thần Thăng một bên trấn an vợ, một bên cũng thỉnh cầu nói: "Cảnh sát Nhan, không phải chúng tôi muốn tuyên dương phong kiến mê tín, mà là…… mà là chúng tôi thật sự không có biện pháp.

Tối hôm qua tôi và bà xã cùng mơ một giấc mơ, người trong mơ có bộ dáng gì cũng đều giống nhau như đúc, này có thể nói là trùng hợp hoặc là mê tín sao?" Anh nhanh chóng mà đem chuyện trong mơ ra nói một lần, lại hạ giọng, "Tôi cũng nghe nói bên trong án này, các anh cũng gặp một chút thần dị…… hai vợ chồng chúng tôi cũng không có ý làm khó dễ các anh, cũng không phải nói muốn các nhưng bỏ bê nhiệm vụ mở cửa sau, chúng tôi tuyệt đối không tiếp xúc với bọn buôn người, cũng không thấy mặt, chính là trong phòng bên cạnh thôi— hoặc là không ở bên cạnh cũng được, các anh nói phòng nào cũng được, chỉ cần trong vòng trăm mét là được.

Tư liệu thân phận chúng tôi các anh biết hết mà, mấy năm nay phiền toái các anh cũng không phải một hai lần, chúng tôi là thật sự mất con, tuyệt đối không có khả năng là đồng lõa với bọn buôn người."
Tiêu Mạn bình tĩnh hơn chút, hốc mắt vẫn đỏ lên.
"Đúng vậy, cảnh sát Nhan, anh tin tưởng chúng tôi đi, đây chỉ là hai người cha người mẹ tìm con đã muốn tuyệt vọng bắt được cọng rơm cứu mạng, coi như chúng tôi chỉ là bởi vì chuyện lũ buôn người mà ngồi một ngày ở cục cảnh sát chờ tin tức, có được không? Coi như… coi như các anh đồng tình chúng tôi, thu lưu chúng tôi một ngày? Chúng tôi tuyệt đối không nói với bất luận kẻ nào về Thành Hoàng gia, cũng tuyệt đối không tuyên dương, chúng tôi an an tĩnh tĩnh ở trong phòng kín, thật sự, cầu xin các anh đấy……"
Dáng vẻ này của hai vợ chồng này quá thảm, người tổ chuyên án người đều rất thổn thức.
Tổ trưởng tổ chuyên án - Nhan Bình trầm mặc trong chốc lát, nói với một tổ viên bên cạnh: "Tiểu Thôi, dẫn bọn họ đến phòng khách đi, đóng cửa lại, đừng ảnh hưởng đến công dân khác đến cục và đồng sự khác.

Cậu và Tiểu Trần thay phiên làm việc, nhìn bọn họ chằm chằm, bọn họ có bất luận hành vi gì không ổn đều phải lớn tiếng báo cáo, mở camera theo dõi lên, toàn phòng khách không góc chết."
Cảnh sát Thôi và cảnh sát Trần nghe xong, đều gật gật đầu.
Những cảnh sát đêm đó mơ thấy Thành Hoàng gia đều gia nhập tổ chuyên án, trong đó cũng có nguyên nhân thần dị —— án này từ ngay từ đầu đã dính vào thần dị, dù giữ kín như bưng nhưng đích xác tồn tại một cách khách quan.

Hiện tại bọn buôn người khai ra chưa nhiều lắm, bọn chúng rất xảo quyệt mà che giấu đi một chút việc, bởi vậy, vì phá án, tổ chuyên án còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.

Những người làm cảnh sát như bọn họ đương nhiên muốn dựa vào sức mạnh của mình giải quyết vụ án, chỉ là…… Cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ một thứ gì đó.
Những cảnh sát bình thường như bọn họ vẫn theo khoa học, đột nhiên gặp phải loại này, ngầm khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Nếu phải nói bọn họ hiện tại không tin thì……
Vụ án này là Thành Hoàng gia báo án, lúc có vài dân chúng đến hỏi tình huống không tìm được con cái, cũng có người nhắc tới chuyện thỉnh Thành Hoàng gia tìm người —— động tĩnh không lớn, nhưng bọn họ đối với danh hào này rất nhạy bén, rất nhanh liền phát giác.

Mà hiện tại, đôi vợ chồng trẻ tuổi tìm con đã nhiều năm lại chạy tới, lại lần nữa nhắc tới Thành Hoàng gia, lại nói chuyện tìm người.
Cho nên, bọn họ cũng hiểu vì sao tổ trưởng lại châm chước.

Kế tiếp bọn họ phải giám sát kĩ đôi vợ chồng này, thuận tiện cũng nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì, không buông tha một manh mối nào.
Trong phòng khách, Tiêu Mạn lấy từ ba lô ra một bức tranh Thành Hoàng mới tinh — là dán lên tấm ván gỗ, dùng giá đặt lên mặt bàn.

Lý Thần Thăng thì rất nhanh móc ra một bó nhang tốt nhất, còn có bật lửa, lư hương nhỏ, đệm hương bồ — những thứ này đều là bọn họ vội vàng đặt mua, sau đó tỉ mỉ bày ra.
Hai vợ chồng trước tiên quỳ lạy trên đệm hương bồ với tranh Thành Hoàng, lại kính nhang, chờ đốt nhang lên, Lý Thần Thăng hít sâu một hơi, cẩn thận mà mở miệng hỏi: "Thành Hoàng gia, ngài đã tới chưa? Nếu ngài đã tới, xin ngài làm làn khói nhẹ này bay một vòng được không?"
Cửa phòng khách là đóng lại, bởi vì cho dù vụ án này rất đặc biệt cũng không thể quang minh chính đại mà làm trò mê tín, nhưng cửa sổ có mở ra một cái khe, cũng có gió nhẹ thổi vào.

Thường thì nhang đốt lên, bốc khói sẽ thẳng tắp hướng lên trên hay là bị thổi tan đều có khả năng, nhưng nếu đánh vòng, vậy thì tuyệt đối là có ngoại lực quấy nhiễu.
Nguyễn Tiêu vẫn luôn đi theo bọn họ, hiện tại nghe thấy Lý Thần Thăng nói, khóe miệng giật một cái, nhưng vẫn dựa theo lời anh ta nói làm khói nhẹ xoay mấy vòng lớn lớn bé bé.
Tiêu Mạn cùng Lý Thần Thăng thấy một màn như vậy, đều không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lộ ra biểu cảm vui sướng.
Thành Hoàng gia thật sự đến rồi!
Chính là cảnh sát Thôi cùng cảnh sát Trần có chút kinh dị—— má ơi luôn á, ban ngày ban mặt thấy chuyện lạ như vậy, biết thì bảo là Thành Hoàng, không biết còn tưởng rằng gặp ma không đó!
Nhưng mà, thật sự rất thần dị.
Tiêu Mạn thật thấp thỏm mà nói: "Vậy… vậy lão nhân gia khi nào bắt đầu phân biệt ạ?"
Lý Thần Thăng cũng nhìn xung quanh khắp nơi.
Chỉ là lần này lại không có gì dị tượng nào khác.
Hai vợ chồng có chút thất vọng, có chút luống cuống tay chân, Lý Thần Thăng so với với Tiêu Mạn thì bình tĩnh hơn một chút, lập tức nhớ tới rồi nói: "Có phải chúng ta nên ngủ trước không? Thành Hoàng gia nói là báo mộng dạy chúng ta làm việc."
Ánh mắt Tiêu Mạn sáng lên, vội nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta nhanh nhanh nằm xuống đi."
Nghe hai người bọn họ nói như vậy, cảnh sát Thôi nhăn mày lại, nói: "Các anh chị ——"
Sau khi mở miệng, anh ta lại không biết nên nói cái gì.
Tiêu Mạn đã bất chấp chuyện khác, cô lôi kéo Lý Thần Thăng ngồi trên sô pha, nhắm mắt lại dựa ra sau.
Vốn dĩ bởi vì lo lắng đi kèm mừng rỡ, hai vợ chồng còn tưởng rằng chưa chắc có thể ngủ được, nghĩ nếu là không được thì đành đi mua chút thuốc ngủ, nhưng không nghĩ tới chính là, bọn họ vừa mới nhắm mắt liền có cơn buồn ngủ ngăn không được đánh úp lại, khiến bọn họ nặng nề mà đi vào giấc ngủ.
Cảnh sát Thôi kinh sợ, hai vợ chồng này vậy mà ngủ trong một giây luôn!
Cảnh sát Trần cũng lập tức đi tới, tim y đập khá nhanh, nhỏ giọng nói: "Thôi Nhi à, mày nói xem chuyện này có phải càng ngày càng kỳ quái rồi không.…"
Cảnh sát Thôi cũng đè thấp giọng: "…Tạm thời đừng nóng nảy, nhìn kỹ rồi hẵng nói."
Mà nguồn gốc của sự mê tín Nguyễn Tiêu: ……
Cậu lập tức liền đi báo mộng cho Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng vậy.
·
Năm phút sau, Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng tỉnh lại.
Cảnh sát Thôi cùng cảnh sát Trần có phần kích động, nhìn về phía hai người họ, lập tức hỏi: "Anh chị mơ thấy cái gì?"
Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng liếc nhau, anh một câu em một câu mà bắt đầu kể.
Tiêu Mạn: "Dùng giấy vàng viết xuống sinh thần bát tự của hai chúng tôi, không có giấy vàng thì giấy bình thường cũng được."
Lý Thần Thăng: "Tích một giọt máu đầu ngón tay nhỏ lên sinh thần bát tự của từng người."
Tiêu Mạn: "Chờ năm giây, để Thành Hoàng gia đưa vào thần lực."
Lý Thần Thăng: "Thiêu hủy tờ giấy vàng này trong ly."
Tiêu Mạn: "Rót nước lạnh vào ly."
Lý Thần Thăng: "Mỗi người uống ít nhất một ngụm nước, lượng nước cần đại khái tương đồng muốn không sai biệt lắm."
Nghe xong hai người nói, cảnh sát Thôi chấn kinh rồi.
"Anh chị đều mơ thấy cái này?"
Cảnh sát Trần cũng thực kinh ngạc.
Tiêu Mạn cùng Lý Thần Thăng đều gật đầu: "Tôi mơ thấy chính là như vậy."
Anh một câu em một câu mà nói, cũng là vì so sánh đối lập lại với nhau.
Hai cảnh sát vẫn không dám lập tức tin tưởng ngay, nhưng hai vợ chồng nóng vội đã bắt đầu làm theo.
Tiêu Mạn móc từ ba lô ra thật đúng là giấy vàng —— đều là vì để ngừa chẳng may nên mua lung tung đủ thứ ở tiệm nhang đèn, thậm chí còn có bút lông.

Có điều sinh thần bát tự thì người trẻ tuổi bây giờ gần như đều sẽ không nhớ, đôi vợ chồng trẻ này cũng giống vậy, cũng may internet rất phát triển, di động coa mạng sẽ tra được ngay.

Sau đó hai vợ chồng trẻ dùng bút lông cẩn thận viết sinh thần bát tự song song lên giấy vàng, trước tiên dùng dao nhỏ cắt vào ngón tay, nhỏ máu lên, lại trải giấy vàng ra bàn.
Bước đi ban đầu đã hoàn thành, Nguyễn Tiêu đi qua, trừ nhiều tín ngưỡng một chút vào Ấn Thành Hoàng, lại đóng dấu vào giữa hai tờ giấy sinh thần bát tự.
Một giây, hai giây……
Đối với hai vợ chồng mà nói, quả thực chính là sống một giây bằng một năm, nhưng bọn họ chặt chẽ nhớ kỹ lời dặn dò của Thành Hoàng gia trong mơ, không dám tự tiện nhúc nhích, nghiêm túc đếm năm giây sau mới đem giấy vàng nhét vào một cái bình giữ ấm inox, dùng bật lửa đốt lên.
Giấy vàng cháy thật sự nhanh, mắt hai người trông mong mà nhìn giấy vàng thiêu xong, nhanh chóng rót nước vào, lại lấy một cái thước đo kẹp vào ly, ước lượng đặc biệt ăn ý mà vẽ làm dấu bên ngoài cái ly.
Làm dấu xong, Lý Thần Thăng giành uống trước, uống đến vạch đánh dấu thứ nhất mới thôi.
Tiêu Mạn lập tức uống theo, uống đến vạch thứ hai.
Đại khái là sợ nước uống không đủ, ảnh hưởng hiệu quả của thần lực, hai vợ chồng cứ như vậy anh một vạch em một vạch mà uống, thẳng đến khi nước chỉ còn lại sát đáy ly, chia đều không được mới dừng lại.
Nguyễn Tiêu: "……"
Thật ra cũng không cần tinh chuẩn đến nước này đâu.
Tuy rằng có chút cạn lời, nhưng Nguyễn Tiêu vẫn rất thấu hiểu cho tâm tình đôi vợ chồng này, biết bọn họ là e sợ xảy ra một chút sai lầm, ảnh hưởng chuyện kế tiếp, bởi vậy nên thái độ của cậu cũng càng nghiêm túc hơn.
Sau khi trừ tín ngưỡng, Nguyễn Tiêu rõ ràng mà thấy giữa Tiêu Mạn cùng Lý Thần Thăng xuất hiện một sợi dây đỏ rực rỡ, này đại biểu chính là giữa đôi vợ chồng này ân ái có tình, không rời không bỏ, sợi nhân quả là sợi nhân duyên.

Sau đó cậu duỗi tay trảo một cái, túm chặt sợi dây này, đột nhiên ném về hướng có bọn buôn người ở xa xa kia ——
Tơ hồng tung ra đi thì lập tức phai màu, biến thành thuần trắng, này tỏ vẻ hai người và những người khác trong phòng không dính dáng bao nhiêu, sợi trắng nhanh chóng kéo dài, hướng ngoài cửa mà đi.
Nguyễn Tiêu gắt gao đi theo sợi trắng, rất nhanh xuyên qua cánh cửa, quả nhiên, điểm cuối sợi trắng chính là phòng thẩm vấn bọn buôn người.


Cứ việc trước mắt bọn buôn người còn chưa khai hết hoàn toàn, nhưng cũng không thể liên tục thẩm vấn, hơn nữa sáu tên buôn người là tách ra thẩm vấn, sợi trắng tiến vào một gian phòng thẩm vấn chỉ có hai tên buôn người cùng với cảnh sát đang trông giữ bọn chúng.

Nguyễn Tiêu tận mắt nhìn thấy, sợi trắng xuyên thấu vào sau nhanh chóng chia làm hai đường, một đường liên tiếp qua một tên buôn người.

Phản ứng như vậy, đại biểu cho hai vợ chồng cùng hai tên buôn người đều có dính dáng rất lớn, mà sợi trắng vào khoảnh khắc gặp phải bọn buôn người toàn bộ biến thành màu đen, bên trong màu đen lại lộ ra một phần sinh cơ…… Màu đen là nghiệt kiếp này, bọn buôn người và một đôi vợ chồng có con xưa nay không quen biết có thể là nghiệt gì? Đương nhiên là có quan hệ với đứa con.

Sinh cơ lộ ra tỏ vẻ đứa trẻ còn sống, bằng không, hiển lộ ra nên là ánh đỏ.
Không thể nghi ngờ, hai tên buôn người kia trong sự kiện vợ chồng mất con có liên lụy rất sâu, dù không phải bọn chúng tự mình bắt cóc, cũng nhất định là qua tay buôn bán.
Nguyễn Tiêu kéo sợi dây kia qua, rồi lại ném đi.
Sợi dây nhân quả bồi hồi ở phòng thẩm vấn, không có lại hướng về nơi khác —— như vậy, trong số những tên buôn người bị bắt, chỉ có hai kẻ có quan hệ với hai vợ chồng.

Sau khi xác định, Nguyễn Tiêu lại đem nhân quả sợi dây gắn kết lên người bọn buôn người, bắt đầu thay đổi thần lực, tiến hành ngược dòng.
Hai vợ chồng đã là tín đồ của Thành Hoàng, tín ngưỡng thành kính, cầu mong mãnh liệt, cho nên Nguyễn Tiêu trừ tín ngưỡng bọn họ cung cấp để làm việc còn muốn thuận tay hơn một chút so với bình thường.
Thần lực bay lên rót vào hai mắt, trong ánh mắt Nguyễn Tiêu chớp động thần quang, từ xa xa nhìn theo sợi nhân quả, trong một loại hư ảo do vận mệnh chú định, sợi nhân quả vẫn luôn kéo dài về phía trước, xuyên qua vài thành thị, cuối cùng dừng ở một điểm nào đó —— Thành công!
Lập tức thu hồi thần lực, thời gian mới qua một giây ngắn ngủi, nhưng tín ngưỡng đã tiêu hao hơn trăm, nếu Nguyễn Tiêu lần đầu xem cái này không thể khống chế được, không cẩn thận nhìn nhiều hơn vài giây thì…… Cậu không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, này còn chỉ là kiểm tra đại khái thôi đó, có thể thấy được xem xét nhân quả gì đó, thật là khá cố sức.
Kiểm tra xong rồi, Nguyễn Tiêu buông sợi nhân quả ra, không thi triển thần lực nữa.
Sợi nhân quả thoáng chốc co rút lại, trong chớp mắt liền trở lại phòng khách.
Đương nhiên, tốc độ Nguyễn Tiêu cũng không thể chậm hơn nó.
·
Tiêu Mạn cùng Lý Thần Thăng nôn nóng chờ đợi, đi qua đi lại trong phòng.
Cảnh sát Thôi nhìn nhìn bình giữ ấm trống trơn trên bàn, ngẫm lại thứ bên trong ban nãy….
Y nhịn không được hỏi: "Có cảm giác tiêu chảy không?"
Lý Thần Thăng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không có, hết thảy bình thường."
Cảnh sát Trần ngầm kéo cảnh sát Thôi một phen, nói: "Rất mơ hồ, lăn lộn vậy tro bùa với nước lã trộn lẫn rồi uống lên cũng không sao……"
Lại nói tiếp, lúc cảnh sát nhân dân bọn họ mặc cảnh phục là không thể tham dự hoạt động mê tín, phải tin tưởng khoa học, lúc này có thể nói là trái với điều lệ.

Có điều vẫn là câu nói kia, chuyện này ngay từ đầu tính chất đã khác rồi, tình hình đặc biệt cũng chỉ có thể làm theo cách đặc biệt thôi, không phải sao? Huống chi tình huống hiện tại cũng không phải bọn họ không tin khoa học, mà là khoa học vứt bỏ đàn cảnh sát nhân dân này, co chân chạy mất tiêu rồi.
Hai vị cảnh sát cũng không được dân chúng trả lời, bởi vì tại một khắc tiếp theo, Tiêu Mạn cùng Lý Thần Thăng dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, đột nhiên lại tay cầm tay ngồi trên sô pha, vẫn duy trì tư thế đầu nghiêng sang một bên giống y chang nhau, nhắm mắt lại ngủ rồi.
Cảnh sát Thôi: "……"
Cảnh sát Trần: "Xem ra, Thành Hoàng gia lại báo mộng."
Khoa học lại bỏ nhà đi ra ngoài rồi.
Lúc này thời gian hai vợ chồng ngủ có hơi lâu.
Mười lăm phút sau, Lý Thần Thăng nhắm mắt lại đứng lên, cả người thật giống như như đi vào cõi thần tiên, thong thả đi về phía trước, mặt không biểu cảm lất từ trong bọc ra một tờ giấy, lại dùng bút vẽ ra mấy đường cong tục tằn cùng rất nhiều vòng tròn lớn lớn bé bé, trong vòng tròn còn đánh dấu một ít chữ đơn giản.
Hai vị cảnh sát cẩn thận thò lại gần xem, chờ xem hiểu rồi, đều kinh hãi đến mức trừng lớn mắt.
Những đường cong đó kỳ thật là một vài tuyến đường, vòng tròn lại là thành phố tuyến đường xuyên qua, vòng tròn đánh dấu chính là tên của những thành phố đó, mà điểm cuối của tất cả đường cong được vẽ một điểm tròn đậm, bên cạnh đánh một dấu chấm hỏi.
Cảnh sát Trần lẩm bẩm nói: "Bản đồ khu vực?"
Nếu ở thời điểm bình thường, cảnh sát bình thường như bọn họ chưa chắc có thể nhận ra được, nhưng gần đây tổ chuyên án thẩm vấn ra từ miệng bọn buôn người có bao gồm mấy thành phố, khu vực này, tất cả mọi người xem đến thuộc rồi.

Những đường cong vòng tròn đó vẽ hết sức thô ráp, nhưng hai người vẫn là liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, đây là bản đồ đơn giản của một khu vực trong số đó!
Sau khi Lý Thần Thăng vẽ xong thì buông bút, yên lặng mà quay về, một lần nữa ngồi cùng Tiêu Mạn.

Có điều lúc này dáng ngồi của anh ta rất đoan chính, cũng không thân cận với Tiêu Mạn quá, thật giống như đang kiêng dè cái gì đó.
Sau đó, hai vợ chồng mở mắt ra, họ đều tỉnh lại.
Trên mặt Lý Thần Thăng mang theo kích động mà nói: "Đa tạ Thành Hoàng gia!"
Vành mắt Tiêu Mạn đỏ hồng, che miệng để chính mình đừng khóc ra tiếng.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới Thành Hoàng gia chỉ ra phương hắn có thể khoanh vùng nhỏ đến như vậy…… Hy vọng tìm được con thật sự lớn hơn rất nhiều…… Càng làm cho cô vui mừng chính là, con của bọn họ vẫn còn sống!
Nguyễn Tiêu đi ra từ cơ thể Lý Thần Thăng, đứng ở góc tường đấm đấm eo lưng.
Thật không nghĩ tới hai vợ chồng này đều là tay tàn, ở trong mơ dạy bọn họ vài lần cũng vẽ ra không ra, mà mấy chục cái địa danh lớn lớn bé bé của thành phố khu vực này kia bọn họ cũng không nhớ được, kết quả cậu còn phải nhập vào người Lý Thần Thăng, tự mình vẽ luôn.
Chen chúc trong một thân thể với một linh hồn khác, cảm giác khi cử động thật đủ nặng nề, quả thực mệt xỉu.
Một đầu khác, cảnh sát Thôi cùng cảnh sát Trần nhìn chằm chằm hai vợ chồng, mang theo ý dò hỏi.
……Trong bất tri bất giác, tiềm thức của bọn họ cũng tin tưởng Thành Hoàng.
Hai vợ chồng nhanh chóng từ trong kích động tỉnh táo lại, nói hết chuyện hai người bọn họ biết đến, bởi vì bọn họ biết, lúc này cung cấp manh mối cho cảnh sát thì càng có lợi cho việc tìm được con mình.
"Thành Hoàng gia xem qua sợi nhân quả giữa chúng tôi và bọn buôn người xong, ngược dòng tìm được phương vị đại khái của con chúng tôi.

Hai vị cảnh sát lại đây xem này, con đường to nhất ở đây chính là sợi nhân quả đã trải qua, con của chúng tôi cũng bị bán từ con đường này, nếu các anh tìm từ con đường này, có lẽ có thể tìm được một vài dấu vết để lại."
"Dấu chấm hỏi đó là nơi sợi nhân quả có thể kéo dài đến xa nhất, con của tôi cũng nên ở đó.

Thành Hoàng gia nói, Nam Nam của chúng tôi nó… nó vẫn còn sống!"
Khi nói đến hai chữ "còn sống", vành mắt Lý Thần Thăng cũng đỏ lên.
Tìm đã nhiều năm, bọn họ thật sự rất vất vả, rốt cuộc cũng có tin tức rồi.

Nhưng so với những tìm kiếm vất vả, trong lòng hai vợ chồng càng bị dày vò, bọn họ thật ra lo lắng rằng con mình đã chết…… Bọn họ nghe nói qua, có vài tên bọn buôn cực kỳ hung tàn, nếu bắt cóc đến trẻ con không ngoan, bọn chúng sẽ đánh đòn hiểm lũ trẻ, thậm chí sẽ trực tiếp chém đứt này tay chân lũ trẻ bắt chúng ra đường ăn xin để người ta thương hại, mà bọn chúng sẽ không chữa trị lũ trẻ, cho nên trong quá trình này, tỉ lệ tử vong của trẻ vô cùng cao……
Nhưng mà, chỉ cần không chết thì sẽ luôn có hy vọng, cho dù là… cho dù là đã bị thương tổn gì không thể nghịch chuyển, bọn họ cũng nhất định sẽ chăm sóc Nam Nam tử tế.

Thấy nhóm cảnh sát chú ý đến rồi, Nguyễn Tiêu cũng liền rời đi.
Cậu hiểu rõ, manh mối lấy được phương pháp thần thần đạo đạo như vậy, nhóm cảnh sát chắc chắn sẽ không tin tưởng hết toàn bộ, chuyện này không phù hợp quy định.

Nhưng mượn manh mối ép bọn buôn người khai ra hoặc là dùng để tham khảo gì đó vẫn được.
Chuyện này trong thời gian ngắn chắc chắn chưa xử lý xong, hiện tại chỉ hy vọng những cảnh sát này có thể mau chóng tìm được đứa trẻ kia, đừng nhìn đứa trẻ bây giờ còn tràn đầy sức sống, nhưng nếu là sự tình càng kéo dài…… Ai biết có thể có biến hóa gì hay không? Rốt cuộc trước mắt cậu có thể làm được cũng chỉ vòng được một phạm vi nhỏ nhất, nhiều hơn thì vẫn phải dựa vào sức người đi tìm.
Tông Tử Nhạc rón ra rón rén mà đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi bao xa đã bị người ta gọi lại.
Tức khắc nó kêu rên một tiếng trong lòng —— quả nhiên ở cùng chỗ với đại ma vương là mất đi tự do liền à!
Mấy ngày trước, chuyện Tông Tuế Trọng mời gia đình bác sĩ kiểm tra thân thể không thể giấu diếm được các trưởng bối, bởi vậy Tông Tử Nhạc bị bắt ở cùng Tông Tuế Trọng, hơn nữa giám sát Tông Tuế Trọng làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ.
Tông Tử Nhạc cũng rất muốn thời khắc đều quan sát xem đại ma vương có bị học trưởng Nguyễn thay đổi cái hình hay không, đầu nóng lên, liền đáp ứng rồi.
Kết quả, từ đây nó liền phải sống dưới mí mắt của đại ma vương.
Sau đó, nó hối hận mà ruột cũng sắp xanh lè rồi.
Tông Tử Nhạc có chút buồn bực mà xoay người, nhưng nó nào dám trưng vẻ khó chịu với đại ma vương cơ chứ.

Trong khoảnh khắc xoay người, nó đã lộ ra nụ cười lấy lòng.
"Ca, anh không làm việc ạ?"
Tông Tuế Trọng giơ giơ cái ly trong tay lên, nói: "Anh đi pha ly cà phê." Lại nhìn nhìn Tông Tử Nhạc ăn mặc, giọng điệu rất bình tĩnh, "Gần đây em thường xuyên đi ra ngoài."
Tông Tử Nhạc vội vàng nói: "Em mới quen một người bạn, mấy ngày nay em đi tìm anh ấy chơi."
Tông Tuế Trọng nhướng mày: "Bạn mới?"
Tông Tử Nhạc giải thích: "Là học trưởng đại học Đế Đô đó.

Bọn em quen nhau trên diễn đàn, bởi vì mọi người đều ở Đế Đô mà, anh ấy lại là học sinh đại học Đế Đô, nên hẹn gặp mặt trước cổng trường đại học.

Sau đó cả hai rất hợp ý, em liền thường xuyên tìm anh ấy tâm sự."
Tông Tuế Trọng suy tư một chút, vẫn là không hỏi bọn họ quen biết trên diễn đàn gì, nói chuyện linh tinh gì, rốt cuộc em họ lớn rồi, anh cũng muốn cho nó không gian, không thể quản quá nhiều.
Có điều, có một số việc vẫn phải làm.
Anh nói: "Có thời gian dẫn cậu ta tới, cùng nhau ăn bữa cơm đi."
Tông Tử Nhạc: "!"
Gì! Ăn cơm? Mời học trưởng đấu đại ma vương tới ăn cơm cùng đại ma vương? Này quả thực là một đề bài toi mạng đi!
Nhưng mà, khi Tông Tử Nhạc đối diện với biểu cảm uy nghiêm của anh cả họ nhà mình, vẫn là rụt rụt cổ.
"Được, Tuế Trọng ca, em biết rồi Tuế Trọng ca."
Tông Tuế Trọng gật gật đầu thả người đi, chỉ là nói thêm một câu.
"Chuyện ăn cơm sắp xếp trong vòng ba ngày đi, tốt nhất là mai mốt, nếu thời gian bên cậu ta không tiện, em nói cho anh biết."
Tông Tử Nhạc ậm ừ đáp ứng: "……Dạ."
·
Tông Tử Nhạc gặp Nguyễn Tiêu, thở ngắn than dài.
Nguyễn Tiêu buồn bực, bèn hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Tông Tử Nhạc khổ không thôi nặn ra một nụ cười: "Học trưởng ơi……"
Nguyễn Tiêu nhìn nó.
Tông Tử Nhạc: "Đại ma vương muốn mời anh ăn cơm."
Nguyễn Tiêu: "A?"
Kế tiếp, Tông Tử Nhạc nhanh chóng nói một lần sự tình trải qua.
Đầu nó gục xuống vô lực, nói: "Học trưởng anh đừng để ý, đại ma vương chính là không yên tâm em thôi, cho nên muốn trông thấy bạn mới của em… Học trưởng, anh có đi hay không……"
Nếu không muốn đi, đại ma vương khẳng định cảm thấy bọn họ trong lòng có quỷ, nó sẽ gặp rắc rối lớn!
Không đợi Nguyễn Tiêu trả lời, Tông Tử Nhạc lại chấn chỉnh tinh thần, nhanh chóng khuyên bảo: "Học trưởng, đại ma vương chính là dê béo siêu mập á, anh thấy đấy, trước đó anh bị chọc tức vậy mà, nếu không hung hăng mổ anh ấy một cái cũng miễn cưỡng trút giận đúng không? Em bảo đảm, em sẽ tra sạch hết tư liệu, tìm chỗ ăn ngon nhất đắt nhất Đế Đô để đại ma vương mời khách, thế nào? Học trưởng anh đáp ứng đi, em bảo đảm không có lần sau đâu, đại ma vương bên kia cũng tuyệt đối không cố tình làm khó dễ anh, rốt cuộc học trưởng anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm còn là học bá, ai nhẫn tâm làm khó dễ anh chứ, có phải không?"
Nguyễn Tiêu cạn lời, nói đến đoạn sau cũng thành nói năng lộn xộn, cũng rất làm người ta đồng tình.
Nhưng mà, cậu không thể không do dự.
Mổ cao phú soái thì cậu bằng lòng, chỉ là cậu đi thì không phải là hưởng thụ ngón ngon, mà là nhạt như nước ốc, là không thể không dùng tín ngưỡng tiến hành tiêu hóa đó…… Rất tự chịu tội!
Cán cân trong lòng cứ lắc lư, qua một hồi lâu sau, vẫn là tâm lý mổ cao phú soái chiếm cứ thượng phong.
Nguyễn Tiêu gật đầu đáp ứng: "Được rồi, mấy ngày nay anh đều có thời gian, cậu tìm được chỗ thì cứ trực tiếp nói cho anh là được."
Tông Tử Nhạc như trút được gánh nặng, nói tự đáy lòng: "Học trưởng, anh thật là một người tốt."
Nguyễn Tiêu cười cười: "Anh cũng cảm thấy vậy."
Tông Tử Nhạc: "……" Học trưởng đột nhiên tự luyến.
Có điều, trên chuyện mổ đại ma vương này, hai người vẫn cứ nhanh chóng đạt thành nhận thức chung như vậy.
·
****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Về chuyện bọn buôn người, tình hình tiếp theo của đôi vợ chồng kia, Nguyễn Tiêu cũng ngầm tiếp tục chú ý.
Ban ngày cậu đương nhiên là có học tập sinh hoạt của mình, nhưng đến khi tuần phố buổi tối, cậu sẽ đến cục cảnh sát một chuyến, nhìn xem gần đây vụ án tiến triển như thế nào.
Tổ chuyên án đích xác không có toàn dựa vào tuyến đường trong mơ, nhưng cũng phân ra một phần lực lượng dùng manh mối thần dị này để tham khảo.

Mà đôi vợ chồng trẻ thì lại gấp không chờ nổi mà muốn đi tìm người, tổ chuyên án tránh cho bọn họ rút dây động rừng, đặc phái mấy cảnh sát mặc đồ thường cùng đi với bọn họ, cũng là có ý đi theo điều tra, nhưng chính yếu vẫn là tìm đứa trẻ.

Ngày nay phương tiện giao thông rất phát triển, tin tưởng vẫn là có thể thuận lợi tìm được.
Còn bọn buôn người, dưới thẩm vấn của cục cảnh sát, chúng lại khai ra một vài thứ, nhưng này đó cũng phải trải qua điều tra nhiều mặt lấy được bằng chứng mới có thể xác định, cũng mới có thể tiến hành bước tiếp theo vụ án.
Tựa như Nguyễn Tiêu nghĩ, toàn bộ sự kiện chưa đến mấy tháng là sẽ không có kết quả.
Miêu Tiểu Hằng cũng rất quan tâm chuyện này, hôm nay đi theo Nguyễn Tiêu cùng lại đây, vừa lúc nghe nói ngày mai đôi vợ chồng này sẽ xuất phát cùng các cảnh sát mặc đồ thường.

Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, trong mắt quỷ to đùng đều là lo lắng, cẩn thận hỏi: "Ca ca, anh nói xem bọn họ có thể tìm được con không ạ?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Có khả năng rất lớn." cậu đi qua, chúc phúc thần lực Thành Hoàng cho hai vợ chồng trẻ, cũng bỏ thêm chút buff may mắn cho mấy cảnh sát thường phục, "Ít nhiều có thể gia tăng chút vận khí."
Miêu Tiểu Hằng thật vui vẻ, nhảy nhảy tại chỗ nói: "Dạ!" Sau đó, bé lại có chút ảm đạm, "Chỉ tiếc, cha mẹ khác không chịu tin, chưa dâng hương cho anh……"

Nguyễn Tiêu sờ sờ đầu Miêu Tiểu Hằng.
Này cũng không có biện pháp, có thể là duyên phận không đủ chăng? Nhưng là Thành Hoàng cũng không phải vạn năng, thần linh không được tín nhiệm, không thành lập được quan hệ với tín đồ, vậy làm sao tìm? Nhưng thứ như tín ngưỡng này là không thể miễn cưỡng, nếu đôi vợ chồng này cũng đủ may mắn, thật sự tìm được rồi con của bọn họ, có lẽ chuyện sau đó sẽ có điều biến hóa.
Cậu sẽ chú ý nhiều hơn.
Nguyễn Tiêu nghĩ đến cái gì đó, cười cười, nói với bé tiểu quỷ ngoan ngoãn: "Tiểu Hằng à, em cũng đừng nghĩ các chú cảnh sát vô dụng vậy chứ.

Tuy rằng thần linh ra tay phần lớn có thể làm sự việc tiến triển càng nhanh hơn, nhưng khi không có thần linh thì lại không làm được…… Có đôi khi, có vài người tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng chưa chắc đã không thể làm tốt."
·
Trong nháy mắt, đã đến thời gian Tông Tuế Trọng hẹn ăn cơm.
Vừa lúc chính là thứ bảy, Tông Tử Nhạc từ sáng tinh mơ đã đến đại học Đế Đô, sau khi đăng ký thì đi vào ký túc xá của Nguyễn Tiêu.
Trong mấy người bạn cùng phòng của Nguyễn Tiêu, Bác Dương cùng Nhan Duệ đều là người địa phương, hai ngày nghỉ đương nhiên là về nhà với ba mẹ, Thôi Nghĩa Xương nghe nói gần đây để ý một cô nàng, nên đang ở trước gương mặt điểm trang cho bản thân, cái đầu đinh ngắn không biết bị cái gì bôi đến bóng lưỡng.
Lúc Tông Tử Nhạc tiến vào, Thôi Nghĩa Xương mới vừa làm tóc xong, chào hỏi rồi thì sảng khoái đi mất.
Nguyễn Tiêu mới từ bàn học ngẩng đầu lên, lười nhác mà tỏ vẻ hoan nghênh với Tông Tử Nhạc.
Tông Tử Nhạc nhìn chồng sách thật dày trên bàn cậu, không khỏi líu lưỡi: "Học trưởng, anh thật đúng là đủ nỗ lực……"
Nguyễn Tiêu yên lặng mà dòm nó.
"Anh yêu học tập, học tập làm anh vui sướng."
Tông Tử Nhạc nghẹn lại.
Thật ra Nguyễn Tiêu cũng rất bất đắc dĩ, chuyện cần làm quá nhiều, cậu phải vội vàng tích cóp công đức sống lại, còn phải làm thêm, còn phải cố gắng học tập tranh thủ học bổng, còn phải…… Không ép khô mỗi một giọt thời gian cố gắng cũng không được.
Tông Tử Nhạc cũng biết vị học trưởng này không dễ dàng, lập tức nói: "Vậy học trưởng cứ học tiếp đi, em tùy tiện lướt điện thoại một xíu.

Chúng ta hẹn với đại ma vương là giữa trưa, không đến giờ thì cũng không cần gấp gáp đi đâu."
Nguyễn Tiêu đang có ý này, cũng nói: "Vừa thấy anh cả họ của cậu là anh đây đau đầu rồi, ăn cơm với anh ta chắc anh đau bao tử luôn quá… Cũng để anh chuẩn bị tâm lý."
Tông Tử Nhạc rất hiểu cho cậu, đồng tình mà nói: "Anh cứ chuẩn bị kĩ lưỡng đi, học trưởng cố lên."
Nguyễn Tiêu: "…… Ừ."
Học một lần chính là hơn ba giờ, bất tri bất giác đã sắp 11 giờ.
Nguyễn Tiêu duỗi người, quay đầu hỏi: "Hẹn ở đâu đấy?"
Tông Tử Nhạc nhớ lại một chút, nói: "Là một quán cơm gia đình đã mở mấy trăm năm rồi, nghe nói tổ tiên còn có vài ngự trù, rất nhiều ông già đều thích đi chỗ đó.

Trước kia em đi qua rồi, đồ ăn đặc biệt ngon, tìm một vòng rồi vẫn là chọn chỗ đó."
Nguyễn Tiêu yên lặng mà hút một ngụm nước miếng —— tuy rằng thi thể cũng không có nước miếng gì.
Thèm, thật sự quá thèm.
Từ sau khi bị đập chết, ngoại trừ ngẫu nhiên có thể ngửi ngửi nhang có mùi gạo ra, cậu cũng không có chân chính nếm được hương vị thức ăn.

Kết quả, lập tức có thể nhìn thấy món ngon mà mấy cụ ông đều thích… Cậu lại……
Giờ khắc này, Nguyễn Tiêu đột nhiên hoài nghi quyết định của chính mình.
Cậu làm thịt cao phú soái có lỗ đen kia không sai, nhưng đi phải giả vờ như ăn rất ngon thật ra chỉ là nhìn tên kia và đàn em ăn uống thỏa thích! Chút khoái cảm khi mổ dê béo có thể sánh được với tra tấn mà cậu phải chịu ư?
…… Nhưng mà, Nguyễn Tiêu rốt cuộc vẫn là một người có nguyên tắc.
Đáp ứng, ăn cơm, rồi, vậy, phải, ăn cơm.
Cùng với, thật sự quá thèm.
Quá thèm.
Hút.
·
Quán cơm gia đình trong một chỗ sâu ở một ngõ nhỏ hẹp, ở chỗ này xe riêng không vào được, Tông Tử Nhạc thuần thục mà ra khỏi xe ngừng ở gần đó, lại thuê một chiếc xe kéo đặc trưng của khu ngõ nhỏ, mang theo Nguyễn Tiêu đi vào trong ngõ.
Đại khái mười phút sau, đã đến quán cơm Liễu gia.
Quán cơm Liễu gia kinh doanh chủ yếu là món ăn Liễu gia, nghe nói thực đơn là từ hai triều trước truyền xuống, nhiều năm qua rất nhiều món ngon lại hấp thu ưu thế của thức ăn mới, nhiều thế hệ đã trở nên càng mỹ vị.
Quán cơm là một tứ hợp viện tam tiến*, hai cánh cửa lớn màu đỏ thắm đóng chặt, trước cửa còn có hai con sư tử đá hùng vĩ, rất là uy vũ.
(*mọi người đều biết tứ hợp viện của Trung Quốc rồi đúng không? Tứ hợp viện có hai sân hình chữ "Nhật" (日) được gọi là Tam tiến Nhị viện.

Có thể Google thêm nếu chưa biết về tứ hợp viện nhé.

Lát nữa ở dưới có nhắc các tiến nữa cũng rắc rối lắm 囧)
Tông Tử Nhạc đi qua đi cầm lấy đồng hoàn* gõ gõ.
(*tay cầm hình tròn trên cửa/cổng lớn tứ hợp viện)
Cửa mở, một thiếu niên hóa trang thành đồng tử cười hì hì nói: "Là nhị thiếu gia Tông gia nha, mau mời vào, đại thiếu gia đã chờ bên trong rồi ạ."
Nụ cười trên mặt Tông Tử Nhạc cứng đờ, ưỡn ngực ngẩng đầu.
"Ừm, tôi mang người bạn đến đây gặp anh tôi, chỗ tôi biết rồi, cậu không cần tiếp đón, cứ làm việc tiếp đi."
Thiếu niên tiếp tục cười hì hì: "Được rồi! Để tôi đi thúc giục sư phó, rất nhanh sẽ lên đồ ăn cho các anh."
Người đi rất nhanh, Tông Tử Nhạc mang theo Nguyễn Tiêu đi vào bên trong, vừa đi vừa giới thiệu: "Chỗ tam tiến này là nội viện, chỗ ở của người Liễu gia, nhất tiến trước đó chính là quán cơm.

Tiến rất lớn, thường chiêu đãi chính là khách bình thường, người nấu chính là học trò ở Liễu gia, mỗi ngày chiêu đãi không hạn chế số người.

Mà nhị tiến thì khác, đó là sân nhà của Liễu gia, mỗi ngày ra đồ ăn có hạn chế, gia chủ Liễu gia mỗi ngày nhiều nhất làm một bàn, người thừa kế một ngày cũng làm một bàn, những người Liễu gia khác hợp nhau lại làm mười bàn." Nói rồi nó cười hắc hắc, "Bao anh ăn một lần muốn ăn thêm hai lần, ăn hai lần thì muốn ăn thêm vô số lần."
Nội tâm Nguyễn Tiêu lạnh nhạt mà "Ờ" một tiếng, trên mặt lại vẫn thành thật mà lộ ra tò mò và chờ mong.
A, thèm.
Hút.
Hai phút sau, hai người đi vào một sương phòng ở nhị tiến.
·
Sương phòng rất lớn, bài trí cổ kính, có một tấm bình phong rất cao cỡ một người tách phòng ra trong và ngoài.
Trong bình phong mơ hồ là một chiếc giường lớn khắc hoa, hiển nhiên là cho khách dùng nghỉ ngơi, ngoài bình phong thì lại có một cái bàn bát tiên màu son, bên trên bày một cái ấm tử sa, bên cạnh có mấy cái tách tử sa.
Trên vách tường treo vài bức tranh chữ, chưa nói tới là bút tích của danh gia gì, nhưng hẳn đều là đồ cổ, có chút ý nhị hiện tại khó tìm.
Trong đó, một người thanh niên đứng trước bức tranh vẽ cảnh câu cá, tựa hồ đang thưởng thức.
Khi nghe được tiếng cửa phòng mở, thanh niên hơi xoay người, nhìn ra cửa phòng.
Trước tiên anh nhìn thoáng qua Tông Tử Nhạc, sau đó tầm mắt dừng trên người Nguyễn Tiêu, ngẩn người ra gần như không thể phát hiện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận