Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaoru Rits (kaorurits)
Ấn Thành Hoàng thong thả mà dạo qua một vòng, hai luồng sáng trắng chiếu vào trên người hai người phụ nữ.
Hai nữ quỷ luống cuống, quỷ khí phụt phụt phụt tràn ra ngoài, tràn được một lúc….
Ý, không bị gì hết? Hai người mới bình tĩnh lại.
Nguyễn Tiêu cẩn thận quan sát —— Ánh sáng trắng vẫn là màu trắng, không đỏ lên, tâm tình cậu tốt hơn một chút, thu hồi Ấn Thành Hoàng lại: "Được rồi, các ngươi hãy nói ra oan tình của mình."
Quỷ chết đuối giật nhẹ góc áo: "Tiểu phụ nhân là Dương Lý thị……"
Khóe miệng Nguyễn Tiêu kéo một cái: "Lý cái gì?"
Quỷ chết đuối: "Lý Tam Nương."
Nguyễn Tiêu: "Tiếp tục."
Lý Tam Nương bèn tiếp tục nói: "Tiểu phụ nhân sinh thời gả ở thôn Tiểu Dương, trượng phu đã sớm chết.
Tiểu phụ nhân làm quả phụ, cũng không muốn tái giá, ai ngờ ngược lại bị bôi nhọ là thông dâm với tên vô lại, bị người nhà chồng bắt lấy ngâm lồng heo, chết trong sông bên cạnh thôn Tiểu Dương.
Hiện tại thôn Tiểu Dương đã sớm không còn, kẻ thù cũng vào hai năm sau gặp dịch bệnh tử tuyệt, tiểu phụ nhân chưa kịp tự mình báo thù, oán khí không tiêu tan, nên vẫn luôn ở sông Tiểu Dương đến tận bây giờ." Thần thái cô có chút khẩn trương, "Thành Hoàng gia minh giám, tiểu phụ nhân cho tới bây giờ chừa từng hại người, chúng tôi làm quỷ chết đuối, dựa theo tập tục phải tìm kẻ chết thay mới có thể đầu thai, tiểu phụ nhân có cơ hội rất nhiều lần, nhưng những người chết đuối đều là mấy bé nhỏ, bị sặc nước đáng thương lắm, nên tiểu phụ nhân không đành lòng, còn đẩy bọn nó lên bờ nữa…."
Quỷ thắt cổ là bà cụ cũng nhanh chóng đuổi kịp: "Thành Hoàng gia là ở thôn gần đây đúng không? Vậy ngài hẳn là biết huyện Kháo Sơn.
Tôi là một cụ bà cô đơn lớn tuổi ở huyện, họ Thái, ông nhà đã sớm không còn, con trai cũng không có.
Cháu trai duy nhất vì mười vạn đồng tiền dưỡng già tôi thật vất vả để dành được mà làm bộ làm tịch, vào lúc tôi bệnh nặng lại đây chiếu cố, dỗ tôi lập di chúc đem chuyện hậu sự và di sản đều giao cho nó.
Vốn dĩ có tiền hay không lão bà tôi đây cũng không để bụng, sau khi chết có người cấp chôn bên cạnh ông nhà tôi là được, nhưng tôi cũng không nghĩ tới, mắt thấy bệnh tốt lên, còn có thể sống thêm mấy năm, cái thứ lòng lang dạ sói kia liền chờ không được, sống sờ sờ treo cổ tôi lên! Còn nhân lúc ban đêm đóng đinh quan tài, mặc cho ai cũng không biết lão bà này là bị nó hại! Trời phù hộ cụ bà tuổi già cô đơn, làm tôi sau khi chết biến thành quỷ, ngày mai chính là đầu thất của tôi, tôi muốn đi bóp chết thằng dê con khốn nạn kia!"
Nói đến đây, bà cụ Thái hiển nhiên là nói một hồi nhớ tới chuyện cũ nên bị kích thích, quỷ khí trên người phun trào vặn vẹo thành một đoàn, lập tức liền duy trì không được hình dáng con người, chỉ có một gương mặt quỷ nổi nổi chìm chìm, tỏa hung quang.
Đồng tử Nguyễn Tiêu co rút lại, chết chưa! Cậu vội vàng lại trừ năm điểm tín ngưỡng, Ấn Thành Hoàng lại bắn ra một luồng sáng trắng, trấn áp lệ quỷ kia.
Bà cụ Thái tỉnh lại, nghĩ đến chính mình vừa rồi làm cái gì, tức khắc vẻ mặt bà đầy sợ hãi: "Thành Hoàng gia……"
Nguyễn Tiêu lúc này rất rộng lượng, vẫy vẫy tay: "Biết ngươi khống chế không được.
Ngươi muốn giải oan không?"
Bà cụ Thái run lên, vang dội mà nói: "Cầu Thành Hoàng gia làm chủ cho lão đây!"
Nguyễn Tiêu thịt đau mà lại trừ hai điểm tín ngưỡng, dùng Ấn Thành Hoàng nhoáng lên đối với bà: "Được rồi, theo ta đi."
Giây tiếp theo, Lý Tam Nương và bà cụ Thái cùng nhau bị thu đi vào.
Lý Tam Nương: "……"
·
Phá cửa sổ mà vào trong nhà cũ của mình.
Nguyễn Tiêu ngồi ở mép giường, sau lưng là thi thể cậu đang nằm, dưới ánh trăng lạnh lẽo trắng bệch một mảnh, cảnh tượng có phần khiếp người.
Ấn Thành Hoàng run run, phun ra hai luồng quỷ khí.
Hai luồng quỷ khí bay tới ven tường, biến thành hai nữ quỷ đứng nghiêm xếp hàng.
Hai người nhìn thi thể trên giường một cái, hiểu rõ —— Thành Hoàng gia này chính là không giống họ, hoặc là xuất thân từ đi vô thường*, hoặc là chính là có niềm đam mê đặc thù gì đi.
(*người sống xuất hồn làm vô thường sống)
Dựa theo cách nói của "lải nhải", Nguyễn Tiêu lại xác nhận một lần với quỷ thắt cổ: "Từ cổ chí kim, Thành Hoàng giải oan cho quỷ đều phải câu sinh hồn của kẻ thù khổ chủ lại đây thẩm vấn, bà Thái, có phải ngươi thật sự muốn ở trước mặt bản quan kiện cháu trai ngươi mưu tài hại mệnh hay không?"
Bà cụ Thái nghe được hai chữ "Bản quan", bị hù đến sửng sốt.
Lý Tam Nương nóng nảy, ở bên cạnh đẩy bà một phen.
Bà cụ Thái vội vàng nói: "Muốn kiện, muốn kiện."
Nguyễn Tiêu lại hỏi: "Chờ bản quan phán quyết xong, ngươi cũng phục tùng phán quyết? Nếu vu cáo, bị phạt lại chính là ngươi."
Bà cụ Thái do dự.
Bà kỳ thật càng muốn tự mình đi bóp chết tên súc sinh kia, Thành Hoàng gia không biết từ đâu ra này nói giải oan cho bà, rốt cuộc có thân pháp như thế nào? Sau còn nói cái gì vu cáo hay không vu cáo, nếu không thẩm phán mà bảo bà vu cáo…… Nhưng tình thế người ta mạnh hơn mình, bà cụ Thái cũng không dám cự tuyệt, không quá cam tâm gật đầu: "Phục tùng."
Nguyễn Tiêu không an ủi bà, cậu mới vừa làm Thành Hoàng mà, cũng có chút hồi hộp, thẩm phán thẩm phán, thẩm xong còn muốn phán.
Cậu thẩm thẩm thì vấn đề không lớn, nhưng phán thì khá phiền toái, thời đại cũ mới không hề giống nhau, trường hợp trong "lải nhải" rất nhiều, nhưng cậu cũng không thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo mà.
Thôi, chộp tới thẩm trước rồi lại nói.
Nhưng mà muốn bắt thì phải có quỷ sai, còn phải có bùa Áp…… tưởng tượng như vậy, chuyện đúng là nhiều thiệt.
Trầm một khuôn mặt, Nguyễn Tiêu banh hết uy nghiêm Thành Hoàng gia mà mở miệng: "Bà Thái, ngày mai chính là đầu thất của ngươi, bản quan phái quỷ sai áp sinh hồn cháu trai của ngươi lại đây, để các ngươi đối chất nhau.
Hiện tại ngươi đi về trước, đêm khuya ngày mai lại qua đây."
Bà cụ Thái bị bộ tịch này làm chấn động, cúi mình vái chào, bay tới trước cửa sổ.
Trước khi đi bà nhìn thoáng qua Lý Tam Nương, nhưng Thành Hoàng gia không mở miệng bảo Lý Tam Nương đi, bà đành phải tự mình bay ra ngoài.
Lý Tam Nương một thân một quỷ bị Thành Hoàng gia giữ lại rất khẩn trương.
Nguyễn Tiêu nhìn nhìn cô: "Vừa nãy ta có nghe ngươi nói chuyện, hình như từng có học hành qua?"
Lý Tam Nương ngẩn ra, rất thẹn thùng: "Lúc ở nhà mẹ đẻ, đệ đệ đọc sách, tiểu phụ nhân cũng đi theo đọc qua, biết được mấy chữ."
Nguyễn Tiêu âm thầm gật đầu, trên người Lý Tam Nương nàg không có tội nghiệt gì, quỷ khí rất mạnh, có thể xếp vào đối tượng khảo sát.
Nhưng ngoài miệng cậu lại nói: "Ngươi có nguyện ý giúp ta làm việc không? Mỗi khi giúp ta hoàn thành một án tử, ta đều cho ngươi bốn món tế phẩm, trà rượu thịt quả đều có, muốn nhanh nến tiền giấy cũng được."
Lý Tam Nương kinh ngạc mở to mắt, trên mặt trắng bệch thảm thương xuất hiện hai luồng đỏ bừng, chần chờ mà nói: "Quả phụ sao có thể làm việc cho Thành Hoàng gia kia chứ? Quá đen đủi."
Nguyễn Tiêu: "Chuyện này không thành vấn đề."
Lý Tam Nương thật kích động: "Thật… thật sự được sao?" cô sợ Tiểu Thành Hoàng không kiên nhẫn, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh mà nói, "Tiểu phụ nhân nguyện ý, đa tạ Thành Hoàng gia ân điển!"
Nguyễn Tiêu bảo cô ngừng lại, thật sự là không quen diễn xuất như cô vậy.
Nhưng mà, cậu nghèo.
Quỷ nghèo còn trông cậy vào nhân viên thập toàn thập mỹ gì chứ? Có thể có một người miễn cưỡng dùng được là không tệ rồi.
Nhưng Nguyễn Tiêu vẫn không nhịn xuống nhắc nhở một câu: "Tam Nương, sau này ngươi đừng ở trong sông nữa, không có việc gì thì xem nhiều hơn mấy quyển sách hiện tại đi, đi theo phía sau mấy thằng nhóc dương khí nặng cọ cọ nhìn máy tính cũng được."
Ý tứ trong lời nói thì Lý Tam Nương không hiểu lắm, nhưng một quả phụ có thể giúp Thành Hoàng gia làm việc, vậy phải là vinh quang bao lớn? Cho nên cô miệng đầy đáp ứng: "Thành Hoàng gia yên tâm, tiểu phụ nhân một lát nữa đi ngay."
Tích cực dữ vậy? Nguyễn Tiêu lập tức lại nhắc nhở: "Chú ý một chút, nếu là buổi tối, nhiều nhất chỉ có thể cọ một giờ, bằng không sống có hại đối với người sống thì phải ghi tạc lên đầu ngươi."
Lý Tam Nương hiện tại có thể nói là cậu nói gì thì nghe nấy: "Thành Hoàng gia ngài yên tâm, tiểu phụ nhân tuyệt đối sẽ làm tốt." cô cũng không thể để Thành Hoàng gia cảm thấy cô không phải là một quỷ tốt, công việc tốt như vậy, nếu như bị đổi thành quỷ khác thì làm sao bây giờ?
Nguyễn Tiêu nhìn cô cũng thấy choáng váng, cuối cùng phân phó một câu: "Đêm mai ngươi cũng lại đây, có việc dặn dò ngươi."
Lý Tam Nương: "Dạ, tiểu phụ nhân đã biết." Sau đó, cô đầy mình đều là nhiệt tình mà bay đi rồi.
Chờ nhóm bay bay toàn bộ đi hết, Nguyễn Tiêu đặt mông ngồi trên giường, ôm Ấn Thành Hoàng, buồn bực đếm tín ngưỡng.
Chiêu quỷ, 30 tín ngưỡng;
Xoá sạch quỷ chặt đầu, trừ 10;
Xem xét tội nghiệt của hai nữ quỷ, trừ 2;
Trấn áp bà cụ Thái, trừ 5;
Thu hai quỷ đi, trừ 2.
Cộng lại 49 điểm.
Nhẹ nhàng thôi mà "tiền tiết kiệm" đi hết một nửa, ban đầu cậu còn nghĩ chiêu quỷ ba lần quỷ kìa, may mắn lần đầu liền khai trương, nếu là chờ đến lần thứ hai mới có, cậu nào còn tín ngưỡng để làm việc nữa?
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tiêu đột nhiên ngồi dậy, "Shhh" một tiếng che eo lại.
Mặt trời hơi gắt, nướng đến cậu có chút nhừ người.
Nguyễn Tiêu sợ tới mức nhanh chóng hoạt động hoạt động cánh tay chân cẳng, còn may, chưa cứng lại, nhưng nếu buổi tối làm viễ, ngày mai chắc chắn cứng lại, đến lúc đó cậu gặp phải lớn rồi.
Cậu tức khắc nhảy dựng lên, lục tung nhà tìm ra một cây dù đen kiểu cũ —— cái loại căng ra có thể che được vài người á —— vèo một cái ra cửa.
Thời gian mới hơn 8 giờ, rất nhiều người trong thôn đều đã thức dậy, bận việc trước cửa nhà mình.
Nguyễn Tiêu vừa đi vừa cùng người ta chào hỏi, từ nhỏ cậu đã ở trong thôn, thế hệ trước nhìn cậu lớn lên, bạn đồng lứa cùng cậu lớn lên, mọi người đều là người quen.
Nhưng mà quen thì quen, ngoại trừ nhà nội Lý và vài nhà khác, còn lại chỉ là giao tình hời hợt.
Còn bản thân Nguyễn Tiêu….
Nghe nói trước khi cậu sinh ra, ông bà nội đều đã chết, thi thể hai ông bà được chôn vào phần mộ tổ tiên, nhưng rốt cuộc phần mộ tổ tiên đó ở đâu, đi chỗ nào tế bái, ba mẹ cậu chưa bao giờ nói.
Ông ngoại bà ngoại thật ra còn khoẻ mạnh, còn có hai người cậu lớn nhỏ, nhưng mẹ cậu và nhà mẹ đẻ cảm tình không tốt, bao nhiêu năm không lui tới một lần.
Vào năm cậu mười sáu tuổi, ba mẹ tình cảm đường mật ngọt ngào đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật không biết lần thứ mấy, kết quả bị tai nạn máy bay cùng qua đời, cậu lãnh thi thể về hợp táng ở sau núi, từ đây chỉ còn lại một mình cậu lẻ loi mà tồn tại.
Ba mẹ để lại di sản không nhiều lắm, đủ để Nguyễn Tiêu đi học mấy năm, nếu cả tiền sinh hoạt nữa thì lại thiếu không ít.
Ba năm cấp ba cậu trải qua rất vất vả, ban ngày đi học, buổi tối và ngày nghỉ phải làm công, thức đêm làm bài tập.
May mắn mệt thì mệt, cậu vẫn không cô phụ sự kỳ vọng của ba mẹ, thi đậu đại học tốt nhất đế đô.
Trước mắt tuy rằng mới vừa học được một học kỳ, cậu cũng đã thuận lợi tìm được việc làm thêm, có thể tiếp tục duy trì cuộc sống.
Nhưng ai ngờ đến tết Thanh Minh cậu trở về quét cái mộ mà thôi, tự nhiên lại biến mình thành người chết?
Nguyễn Tiêu thở dài, chắp tay sau lưng đi, tìm được Lưu nhị thúc đánh xe bò, ngồi xe bò của chú ta, xóc nảy đi tới huyện Kháo Sơn.
Trong huyện này có một con phố cũ, bên trong có không ít cửa hàng tang lễ và cửa hàng tạp hoá cũ, thứ cậu muốn hẳn là đều có thể mua được ở mấy chỗ đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Tiêu: nghèo —— muốn —— xỉu
Hết chương 3.