Phân vân không biết nên edit tiếp bộ này không á mọi người, ít người theo dõi quá mà search Google ra ngay truyen full, cũng truyện mình edit, không thấy trang nhà mình đâu.
Người ta bị chôm thì có credit, mình bị chôm là sưu tầm:/ cái đệt nản quá luôn á ;-;
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 36
Edit: KaoruRits. (WordPress: Hikariare; Wattpad: Kaorurits)
Sau khi cáo biệt hai vị đạo sĩ, Nguyễn Tiêu vừa quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt của Tông Tuế Trọng.
Nguyễn Tiêu cười gượng.
Tông Tuế Trọng chưa nói cái gì.
Nguyễn Tiêu cũng phát hiện, chỉ cần mình không hỏi, vị này sẽ không cố tình phát biểu ý kiến, nếu cậu hỏi, tuyệt đối là trả lời có nề nếp.
…… Vậy cậu vẫn là không đề cập đến.
Vì thế Nguyễn Tiêu nhìn về phía Tông Tử Nhạc đang tức giận, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tông Tử Nhạc khó chịu nói: "Nữ quỷ kia làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ đè dưới pháp đàn ngồi tù thôi ư?"
Nguyễn Tiêu hiểu rõ: "Cậu là cảm thấy không đủ?"
Tông Tử Nhạc tránh đi Tông Tuế Trọng, nhỏ giọng nói: "Học trưởng, em hỏi anh nè, nếu là Thành Hoàng gia tới làm việc này thì sẽ xử lý như thế nào?"
Tông Tuế Trọng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Anh đi về trước."
Nguyễn Tiêu: "Học dì Trương thong thả."
Tông Tử Nhạc: "Tuế Trọng ca đi thong thả."
Tông Tuế Trọng liền đi rồi.
Nguyễn Tiêu lôi kéo Tông Tử Nhạc sang hướng bên kia, nói: "Thành Hoàng gia phá án cũng chỉ có thể phán như vậy, nhiều nhất chính là giam giữ trước đánh một trận bản tử." Cậu thấy dáng vẻ Tông Tử Nhạc không được thoải mái, cười cười, "Vậy cậu ngẫm lại xem, nếu là để cậu phán, cậu muốn phán như thế nào? Đừng nghĩ Trần tiểu thư là chị cậu, cứ nghĩ cô ấy là một người xa lạ, cậu sẽ phán như thế nào."
Tông Tử Nhạc nghẹn họng.
Nếu là một người thường, giết người chưa thành đương nhiên là ngồi tù……
"Dù là Dư đại sư nói đúng, nhưng chị em và Tần Trọng đều bị nhiều đau đớn như vậy, sau đó còn không có tới kịp trả thù, kẻ cuồng theo dõi kia liền tự sát, cục tức này cũng nghẹn lại! Không tan được."
Nguyễn Tiêu vỗ vỗ vai nó, an ủi nói: "Kỳ thật, Lưu Giai Giai đó hại người như vậy, tội nghiệt vẫn luôn đều ở trên người cô ta. Nếu như ở trước kia, cô ta phải bị phán xuống địa ngục."
Mắt Tông Tử Nhạc sáng ngời, vội vàng hỏi: "Thật sao? Vậy anh nói Thành Hoàng gia lại……"
Nguyễn Tiêu nhún nhún vai, trả lời: "Bởi vì địa ngục ở âm phủ, Thành Hoàng gia không có quyền hạn này. Thành Hoàng gia thẩm phán xem như sơ thẩm, cấp ra phán quyết cơ bản sau đó đưa đến âm phủ. Sau khi quỷ đó vào âm phủ phải chiếu Nghiệt Kính Đài trước, tất cả tội nghiệt trên người đều hiển hiện ra, lại từ Diêm Vương gia thẩm phán cô ta rốt cuộc phải bị đánh vào tầng địa ngục nào."
Giống mấy vụ án trước đây, người hại người, một phương trong đó trở thành lệ quỷ, Thành Hoàng trực tiếp tuyên án lệ quỷ theo nếp báo thù là được. Nhưng người hại người, kẻ hại người lại đi làm quỷ… xử lý quỷ và người sống đương nhiên bất đồng.
Lưu Giai Giai thẩm phán kỳ thật có ví dụ để theo, giống cô ta dùng bùa Hòa Hợp kết hợp cô ta và Tần Trọng, là phá hư cảm tình của Tần Trọng và Trần Úy Vũ, dù hai người không phải vợ chồng, ít nhất phạm phải tội nghiệt châm ngòi, hạ địa ngục Rút Lưỡi (Bạt Thiệt)*, địa ngục Thiết Thụ**; Mục đích ở Tần Trọng, là mưu đoạt bạn trai của người khác, phải xuống địa ngục Chảo Dầu (Dầu Oa]; Cô ta mưu hại tính mạng Trần Úy Vũ, tuy rằng không có giết chết lại chỉ kém một hơi, phải đến địa ngục Đao Sơn; còn có nàng là tự sát chết, phải đi địa ngục Uổng Mạng (Uổng Tử)."
(*quá dài nên mình note chú thích cuối chương nhé, để nói lâu dài nên mình để tên địa ngục theo kiểu Vn hay nói luôn thay vì 100% hán việt nha) HaydocenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE.
Nếu là thần ở địa phủ vẫn còn, Lưu Giai Giai ít nhất muốn ở một trận trong địa ngục Rút Lưỡi, Thiết Thụ, Chảo Dầu, Uổng Mạng, mà cô ta mưu hại Trần Úy Vũ suýt chút nữa thành công, làm Trần Úy Vũ phải chịu rất nhiều đau khổ không nên chịu, này thì xem Diêm Vương phán như thế nào—— hoặc là phán nặng một chút vào tội danh mưu hại tánh mạng, cho cô ta đi địa ngục Đao Sơn; hoặc là bởi vì không hại chết không phán mưu hại tánh mạng, phải phán cô ta làm chuyện đường ngang ngõ tắt, đi địa ngục Hồ Máu (huyết trì).
Tóm lại, năm địa ngục thay phiên đi là việc xác định.
Tông Tử Nhạc vừa nghe, tâm tình thoải mái hơn chút: "Ý của học trưởng là, Lưu Giai Giai bị trấn áp rất nhiều năm hóa giải chấp niệm xong đi đến âm phủ, kỳ thật vẫn là sẽ bị thẩm phán xuống địa ngục?"
Nguyễn Tiêu dừng một chút, vẫn là gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
Tông Tử Nhạc cuối cùng là giãn chân mày ra.
Nguyễn Tiêu lại thở dài trong lòng.
Trên thực tế, đây thật sự chính là an ủi.
Thiên địa tồn tại, hai đường âm dương sẽ trước sau tồn tại, luân hồi cũng trước sau tồn tại, chính là thần linh ở địa phủ toàn bộ tiêu vong, địa phủ lại là tồn tại trên danh nghĩa. Địa ngục thiết lập tại địa phủ, có lẽ vẫn còn, có lẽ đã biến mất, nhưng vô luận còn ở đây không, quỷ hồn xuống địa ngục đều là đi qua Diêm Vương thẩm phán sau đó để quỷ sai áp vào. Diêm Vương không có, quỷ sai không có, cho dù có Nghiệt Kính Đài có thể hấp dẫn ác quỷ chiếu thấy tội nghiệt lúc còn sống, cũng không ai đưa bọn họ xuống địa ngục rồi.
Tình huống hiện tại, hơn phân nửa vẫn là mang theo tội nghiệt đầu thai.
Nguyễn Tiêu có đôi khi cũng nghĩ, chờ đến khi chức quan cậu thăng lên, có nên muốn đi âm phủ nhìn xem hay không? Nếu cậu vẫn là một người thường thì cũng thôi, dù sao chỉ có thể nước chảy bèo trôi, nhưng làm Thành Hoàng rồi, gặp được chuyện bất bình nhiều, nhìn thấy kỳ lạ cũng nhiều, khó tránh khỏi bị tức giận đến chết khiếp, cũng nhiều thêm một chút ý thức trách nhiệm. Dưới tiền đề không ảnh hưởng chính mình sống lại, có thể nhiều làm chút gì… thì làm thôi vậy.
Châu Thành Hoàng là một điểm mấu chốt, tích cóp đến một vạn công đức xong cậu có thể huyết nhục sống lại, cũng có thể có cơ hội đến âm phủ.
Cẩn thận ngẫm lại, đột nhiên……
Có hơi sợ.
Còn Lưu Giai Giai kia, trước tiên nhớ kỹ đi, chờ đi đến âm phủ rồi lại nói.
Có lẽ, cũng chưa chắc không cơ hội nhét cô ta vào đó.…
Tông Tử Nhạc kéo Nguyễn Tiêu một phen, tò mò hỏi: "Học trưởng Nguyễn, anh suy nghĩ gì đó?"
Nguyễn Tiêu lấy lại tinh thần, sờ sờ mũi.
Sau đó cậu thuận miệng nói: "Anh là suy nghĩ, tối khuya dì Trương mang một đám người đi tìm Lưu Giai Giai, kết quả Lưu Giai Giai đã chết, thi thể dì ấy xử lý như thế nào? Chuyện này không dễ làm đi."
Tông Tử Nhạc sửng sốt, sau đó nói: "À, cái này không có việc gì. Rốt cuộc không phải cách chết bình thường, chỗ đó cũng không phải nơi quá náo nhiệt, có người chuyên môn xử lý."
Lúc này đến phiên Nguyễn Tiêu ngây ngẩn cả người: "Người chuyên môn?"
Tông Tử Nhạc nói: "Em hỏi qua dì Trương, dì nói lúc ấy Dư đại sư gọi điện thoại, sẽ có người kết thúc chuyện này." Cậu không thèm để ý mà nói, "Rất bình thường. Tuy rằng chúng ta đều biết trên đời này có sự kiện thần quái, nhưng ngoại trừ chân chính trải qua ra, ai tin nào? Quốc gia chúng ta lớn như vậy, phát sinh sự kiện thần quái chắc chắn không ít, căn bản không chân chính tuôn ra, nhiều nhất là trên báo thần thần bí bí nhắc một xíu, nếu không có người chuyên môn xử lý, sao có thể?"
Nguyễn Tiêu nhướng mày: "Chuyện này cậu biết từ lâu rồi nhỉ."
Tông Tử Nhạc: "Em đây là phỏng đoán hợp lý thôi à."
Nguyễn Tiêu: "……"
Phỏng đoán thôi mà nói như đúng rồi á.HaydocenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
Kỳ thật Nguyễn Tiêu cũng cảm thấy là hẳn là có người chuyên môn xử lý loại sự kiện này, chỉ là những người này lai lịch là cái gì? Đối tượng đạo sĩ Dư gọi điện thoại là đại sĩ Chính Nhất Giáo như bọn họ, hay là thuộc tổ chức của quốc gia? Còn có những đại sư Huyền môn đó, có liên hệ lẫn nhau hay không, có thể cũng có tổ chức gì đó hay không?
…… Nếu cậu muốn biết, bằng sự hiểu lầm của đạo sĩ Dư đối với cậu, hỏi đạo sĩ Dư hẳn là được. Chính là như vậy sẽ không thể thiếu sẽ tiếp xúc càng sâu với đạo sĩ Dư, phải nói xem mình vốn là học cái gì, thờ phụng theo vị thần nào, cũng không tránh được có tên tuổi ở chỗ đối phương.
Nguyễn Tiêu suy tư xong, vẫn là quyết định tạm thời đừng.
Cậu nghĩ đến khá tốt, hai tầng thân phận che lấp cho chính mình, nhưng rốt cuộc cậu vẫn chưa sống lại. Các đạo sĩ khác với Tông Tuế Trọng, Tông Tuế Trọng nhìn thấy thi thể cậu còn có thể tràn ngập hoài nghi, mà các đạo sĩ có Mắt Âm Dương, nói không chừng lập tức liền phát hiện cậu là Thành Hoàng. Ai biết các đạo sĩ đối với người "may mắn" có thần chức như cậu sẽ mang thái độ gì? Nếu có đường rẽ gì ảnh hưởng cậu sống lại thì làm sao bây giờ?
Còn những chuyện cậu muốn biết… sau này chung quy cũng sẽ biết thôi.
Sau đó, Nguyễn Tiêu cũng không nói nhiều cùng Tông Tử Nhạc nữa, tản bộ tiêu cơm đến không sai biệt lắm, bọn họ cũng từng người đi về phòng mà chủ nhà sắp xếp.
Sau khi nằm trên giường, Nguyễn Tiêu nhìn nhìn công đức của mình.
Vậy mà có hai mươi điểm công đức.
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, cũng hiểu đây là do cậu tiêu trừ nguyền rủa và loại trừ bùa Hòa Hợp mà được cấp cho —— Cũng phải, cậu làm Thành Hoàng lại không phải chỉ thẩm phán án, cứu người cũng phát tiền lương. Nhưng cậu lại đột nhiên nghĩ đến, hai đạo sĩ bài ưu giải nạn cho người ta, theo lý thuyết cũng sẽ có công đức…… Loại trừ bùa Hòa Hợp thì thôi, đạo sĩ Dư bọn họ rõ ràng không hiểu biết cho lắm, nhưng chuyện loại trừ nguyền rủa cho Trần Úy Vũ thì bọn họ có thể giải quyết. Cứ như vậy, cậu ra tay cứu Trần Úy Vũ trước, liệu có thể ảnh hưởng đến công đức của hai đạo sĩ kia không?
Nhíu mày tìm một lần trong "lải nhải" xong, Nguyễn Tiêu mới chậm rãi buông lỏng chân mày đang nhíu.
Các đạo sĩ làm phép phải mượn dùng sức mạnh của thần linh, cùng cấp với cùng thần linh hợp tác giải quyết vấn đề, nhưng rốt cuộc một là người một là thần, khi trời cao gửi đi công đức, phương pháp tính tiền lương phát tiền lương khác nhau, cho nên thần linh và đạo sĩ nhận được được cũng là tách ra.
Tình huống như Trần Úy Vũ này, các đạo sĩ xuất lực cũng giải quyết được sự việc, là có thể được đến công đức bọn họ vốn đạt được, mà loại trừ nguyền rủa chủ yếu chính là mượn dùng sức mạnh thần linh, nằm ở phạm trù thần linh ra sức. Nếu thần mà bọn họ thờ phụng còn ở, cậu sẽ cùng thần linh đó phân chia dựa theo ra sức nhiều hay ít, như vậy giữa đường cắm vào cũng có chút không phúc hậu, nhưng thần linh giờ không có, vậy thì không có ảnh hưởng gì.
Sau khi chải chuốt xuôi mọi việc, Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy sau này lúc cậu lại làm việc, nếu là lại đụng vào đạo sĩ, làm việc cũng có thể càng linh hoạt hơn chút.
Đêm nay, Nguyễn Tiêu không đi tuần phố.
Có đạo sĩ ở mà, đi chi……
·
Cứu người về rồi, chuyện của Trần Úy Vũ liền hạ màn, kế tiếp cũng không có quan hệ gì với Nguyễn Tiêu.
Sáng tinh mơ, trời còn chưa sáng, Tông Tuế Trọng lại đây gõ cửa.
Nguyễn Tiêu vốn dĩ đã không ngủ, nghe thấy động tĩnh nhảy dựng lên, mở cửa ra.
"Học trưởng Tông?"
Tông Tuế Trọng nói: "Tôi lái xe đưa cậu cùng Tử Nhạc đến trường học."
Nguyễn Tiêu phản ứng lại, hôm nay cậu còn có môn, thằng nhóc Tông Tử Nhạc kia còn là học sinh lớp 12.
"Tử Nhạc dậy nổi không?" Cậu gãi gãi tóc, đi ra, "Tôi nhớ rõ lớp 12 có tự học đi, học trưởng anh còn rất khai sáng, còn để cho thằng bé xin nghỉ."
Tông Tuế Trọng: "…… Trào phúng tôi à?"
Nguyễn Tiêu sửng sốt, ngẫm lại lời chính mình nói, thật đúng là rất trào phúng, vội vàng nói: "Không đúng không đúng, tôi là thật sự cảm thấy học trưởng rất khai sáng."
Tông Tuế Trọng vừa đi vừa nói: "Nó dậy rồi." Vẫn là giải thích một câu, "Nó đáp ứng làm nhiều thêm một bộ bài thi."
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh: "Tôi nói mà, đây mới là tính cách của học trưởng" Thích bắt người ta làm bài tập.
Tông Tuế Trọng: "……"
Tông Tử Nhạc đang ở phòng rửa mặt, nhìn thấy Nguyễn Tiêu bèn vẫy tay với cậu.
Nguyễn Tiêu cũng làm bộ làm tịch mà cùng nó rửa mặt.
Hai người bận việc xong đi đến phòng cho khách, Tông Tuế Trọng đã bảo người ta đưa tới cơm sáng.
Đôi mắt Nguyễn Tiêu tức khắc sáng, có vị này mời khách, cậu chắc chắn lại có thể ăn một bữa ngon!
Chỉ bằng cái này, cái gì cậu cũng đều có thể nhịn.
Qua một phen "Ở chung" tối hôm qua, Nguyễn Tiêu cùng Tông Tuế Trọng quen thuộc nhau hơn không ít, hiện tại thái độ tự nhiên hơn rất nhiều, nói: "Học trưởng cũng ngồi đi, đừng mãi nhìn bọn em nữa."
Tông Tử Nhạc theo sát Nguyễn Tiêu, đều nhìn chằm chằm Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng nói: "Thời gian còn sớm, nhai kỹ nuốt chậm."
Nguyễn Tiêu và Tông Tử Nhạc cùng nhau đáp ứng.
Ba người rất nhanh ngồi xuống ăn cơm, Nguyễn Tiêu híp mắt, tinh tế cảm thụ được mùi vị bữa sáng xa cách đã lâu…… Ưm, bánh bao da mềm nhân nhiều, ngon! Cháo gạo kê mềm mại thơm mịn, ngon! Sữa đậu nành thuần hậu dễ chịu, ngon! Bánh quẩy xốp giòn thơm nức, ngon!
Tông Tử Nhạc ăn nhiều thêm một cây bánh quẩy so với ngày thường.
Tông Tuế Trọng uống thêm một ly sữa đậu nành —— anh rất ít uống cái này.
Chờ Nguyễn Tiêu ăn xong, Tông Tử Nhạc sờ sờ bụng.
May mắn không phải mỗi ngày cùng học trưởng ăn cơm, bằng không nó một tháng chắc béo lên năm kg……
Ăn xong, Nguyễn Tiêu nhìn thời gian, có chút kinh ngạc: "Mới 6 giờ à?"
Cũng phải, hiện tại trời vẫn còn chưa sáng nữa mà.
Tông Tuế Trọng nói: "Nhanh chóng qua đi, để tránh kẹt xe. Các em đi học tận lực đừng đến trễ."
Nguyễn Tiêu ngẫm lại tiết học của mình, thật đúng là sáng sớm liền có, không khỏi hỏi: "Học trưởng Tông, anh biết thời khoá biểu của em ạ?"
Hay là điều tra hết mười tám đời tổ tông của mình luôn rồi?
Tông Tuế Trọng nói: "Tôi và cậu cùng ngành, xem qua tất cả thời khóa biểu rồi."
Nguyễn Tiêu: "……"
Tông Tử Nhạc chung quy cảm thấy khi hai người này nói chuyện sáng nay, học trưởng Nguyễn hình như có hơi dỗi, nhưng cẩn thận nghe lại, lại giống như không có. Chẳng lẽ, đây là hành vi không tự giác của anh ấy? Lại bị đại ma vương kích thích hả?
Tông Tuế Trọng đi lái xe.
Tông Tử Nhạc cùng Nguyễn Tiêu chậm rì rì theo phía sau, vừa đi vừa tiêu thực.
·
Trở lại trường học, mới 7 giờ rưỡi, Nguyễn Tiêu vội vàng về ký túc xá.
Mở cửa chính là Bác Dương, cậu ta đánh cái ngáp, lười biếng mà nói: "Lão tứ, mày thật đúng là đêm không về ngủ hả, bạn gì mà bạn, tao biết, có mấy người da mặt mỏng, hẹn hò cũng kêu đi gặp bạn nữa."
Nguyễn Tiêu cạn lời, hẹn hò cái quỷ.
"Bớt nhảm đi, nhanh tránh ra, tao lấy sách đi học."
Trên bình treo đầu giường, một con hai con ba ba con quỷ chui ra, nhìn chằm chằm Nguyễn Tiêu không chớp mắt.
"Anh ơi, không sao chứ ạ?"
"Thành Hoàng gia, chuyện đó thế nào?"
"Tối hôm qua chúng tôi nghe theo ngài phân phó, không qua đó……"
Nguyễn Tiêu không trả lời, trước tiên chào hỏi với Thôi Nghĩa Xương, Nhan Duệ.
Người trong ký túc xá đều chuẩn bị không sai biệt lắm, Nguyễn Tiêu cong người sửa sang lại sách vở, trong lúc lơ đãng đối làm cái khẩu hình với mấy con quỷ.
"Không có việc gì, hết thảy thuận lợi."
Tiếp theo, Nguyễn Tiêu liền cùng bọn Bác Dương cùng nhau đi học.
Bởi vì thời gian rất sớm, trên đường Nguyễn Tiêu đi cùng mấy người bạn chung phòng mua bữa sáng.
Nhan Duệ hỏi: "Mày không ăn hả?"
Nguyễn Tiêu xua xua tay: "Hôm nay có người mời khách."
Thôi Nghĩa Xương cười nói: "Bạn đó của mày giàu ghê đó."
Nguyễn Tiêu sửng sốt, nói: "Không phải bạn đó mời."
Tông Tử Nhạc tạm thời tính là bạn, Tông Tuế Trọng…… Xem như một học trưởng đại đa số thời điểm khá tốt, nhưng ngẫu nhiên làm người ta đau gan đi.
Bác Dương hăng hái, lập tức đuổi kịp: "Không phải bạn bè, vậy là cái gì? Hôm qua còn có người khác? Mày còn nói không phải đối tượng hẹn hò, không phải cùng mấy đứa bạn gom lại, làm quen mấy em xinh đẹp đó chứ?"
Khóe miệng Nguyễn Tiêu hơi giật giật: "…… Không phải em nào."
Bác Dương trừng lớn mắt: "Chẳng lẽ là soái ca!"
Nguyễn Tiêu nhìn thấy trong mắt cậu ta đều là ý cười, tức giận mà đẩy cậu ta một phen, nói: "Mày cho rằng ai cũng giống mày chắc, có đứa bạn gay tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cả xem phim ma xong cũng đi WC chung với mày à."
Bác Dương thẹn quá thành giận: "…… Không kể rõ điểm yếu thì chúng ta vẫn là bạn tốt!"
Nguyễn Tiêu lành lạnh mà nói: "Cho nên mày thật sự có một cậu bạn gay tốt hả."
Bác Dương: "Ê!"
Nhan Duệ cùng Thôi Nghĩa Xương ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ, nhịn không được mà cười.
Khi mọi người nói chuyện, đã đến phòng học.
Cơm sáng còn chưa ăn xong, Nguyễn Tiêu đứng cùng bọn họ ở bên ngoài ăn.
Những bạn học khác lục tục mà tới rồi, còn đang ăn cơm sáng giống như bọn họ ở bên ngoài, ăn xong đều đi vào chuẩn bị bài.
Nguyễn Tiêu dựa vào tường, mở di động lên lướt xem thông báo.
Lại nói tiếp, gần đây cậu nhiều việc, vài ngày rồi không viết câu chuyện mới đăng lên.
Nhưng câu chuyện tối hôm qua…. Chuyện liên quan đến riêng tư, hơn nữa chủ yếu là do các đạo sĩ ra tay, vẫn là không viết.
[ Lại một chủ nhà chuyên đào hố*, giám định hoàn tất. ]
(*ý viết bài xong bỏ dở nửa chừng)
[ Trời ơi, chủ nhà xuyên qua rồi sao? Câu chuyện mới đâu? ]
[ Chủ nhà có đoán mệnh không? Nhắn riêng cho bạn rồi đó, giúp tính tính đi. ]
[ Nghe nói bên này Thành Hoàng gia rất linh, nhưng tôi cũng không thấy linh gì, không phải mấy câu chuyện xưa sao, bớt mẹ nó xả đê. ]
[ Chủ nhà đây là xả không nổi nữa đi……]
[ Chủ nhà rác rưởi, không update đáng chết, trả lại thời gian cho tui! ]
[ Còn tưởng rằng gặp chủ nhà chăm chỉ nữa chứ, kết quả lại hố……]
Bởi vì lúc Nguyễn Tiêu mới vừa đăng bài thì tốc độ rất nhanh, giữa chừng cũng làm chút mánh lới, cho nên sau đó người cũng không ít, dần dần có một vài người thường xuyên load bài đăng, mỗi lần cũng ít nhất có trên mấy chục cả trăm bài trả lời, xem như nhiệt độ cao. Cho nên cậu vừa đứt càng, lại không nói năng gì cả, người cũng không xuất hiện, người đến thảo phạt cậu cũng không ít.
Lập tức liền đi học, Nguyễn Tiêu cũng không kịp nghĩ ra câu chuyện mới, bèn nhanh chóng để lại vài lời.
【 Chủ nhà không biến mất, topic cũng không hố, mấy ngày nay chủ nhà có việc chưa kịp đăng. Mọi người yên tâm, topic này thiệp chủ nhà sẽ không hố, vẫn là câu nói kia, nếu ai gặp phải chuyện khó xử, có thể cầu Thành Hoàng gia, chỉ cần đủ thành kính, Thành Hoàng gia chắc chắn sẽ nghe……】
Còn chưa viết xong, đột nhiên, Nguyễn Tiêu cảm giác một luồng lạnh lẽo đánh úp lại, cậu giật mình một cái, thuận tay ấn xuống "đăng bài", chính mình thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía hướng lạnh lẽo phát ra.
—— Lương Lực?
Ở trên cổ tay Lương Lực có một luồng âm khí nồng đậm.
Nguyễn Tiêu căng thẳng trong lòng.
Cậu nhớ rõ trước kia cũng phát hiện trên cổ tay Lương Lực có âm khí, có điều khi đó âm khí nhạt, cậu nhìn chằm chằm Lương Lực đi dưới ánh mặt trời phơi cho sạch âm khí, sau lại quan sát thêm vài lần, thấy không xuất hiện lại rồi mới yên tâm. Nhưng hiện tại là chuyện như thế nào? Âm khí không chỉ có lại tới nữa, còn trở nên dày đặc như vậy.
Nguyễn Tiêu không thân với Lương Lực, cũng không tiện tùy tiện qua hỏi cậu ta, bèn mở mắt thần ra.
Mắt thần nhìn kĩ vào cổ tay Lương Lực, âm khí kia chỉ là quấn lấy, cũng không thấy được ngọn nguồn, ở trên người Lương Lực cũng không có chỗ cổ quái gì. Nhưng là không thể nghi ngờ, Lương Lực là thường xuyên tiếp xúc đến âm vật, âm khí mới có thể nặng như vậy…… Hắn rốt cuộc là gặp phải cái gì?
Để tránh khiến cho Lương Lực chú ý, Nguyễn Tiêu không xem nhiều, nhưng Bác Dương cũng thấy Lương Lực, nói một câu: "Ủy viên thể dục của chúng ta hôm nay tới đi học à."
Nguyễn Tiêu sửng sốt, quay đầu nhìn Bác Dương, hỏi: "Ngày hôm qua cậu ta không đi học hả?"
Bác Dương cũng sửng sốt: "Mày không biết hở?"
Nguyễn Tiêu lắc đầu: "Không chú ý."
Gần đây cậu làm liên tục mà, có chút thời gian đều dùng vào học tập, sao có thể chú ý tới trong lớp học ai tới ai không tới chứ —— Đặc biệt là, cậu và Lương Lực là thật sự không thân.
Bác Dương đối với các loại tin tức đều biết, bèn nói với cậu: "Ba ngày trước á, Lương Lực bảo người ta xin nghỉ giùm nó, nói là nhà nó có việc. Nó là người địa phương, mấy ngày nay cũng chưa về ký túc xá, nghe nói sau khi xin nghỉ liền về nhà, hiện tại đã trở lại, hẳn là làm xong chuyện rồi."
Nguyễn Tiêu nhăn mày lại.
Ba ngày trước, nếu Lương Lực có âm khí nặng như vậy, cậu cũng nên có thể phát hiện rồi… Cho nên âm khí này là cậu ta dính vào trong vòng ba ngày này? Cậu ta đã đi đâu?
Sắc mặt Lương Lực còn tính là hồng hào, cũng không phát hiện vấn đề không khỏe mạnh gì, xem ra âm khí này tạm thời không có thương tổn gì đến cậu ta, nhưng cậu ta hiện tại bởi vì là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, dương khí tràn đầy, sức chống cự với âm khí mạnh, mới có thể không có việc gì, thời gian dài thì không nhất định.
Lương Lực cũng đang ăn cơm sáng, còn chưa đi vào phòng học.
Nguyễn Tiêu nhớ lại một chút, trong lòng có chủ ý, nói với mấy bạn cùng phòng: "Tao đi vào trước tìm chỗ nha."
Bọn Bác Dương xua xua tay với cậu.
Nguyễn Tiêu nhanh chóng đi vào phòng học, liếc mắt một cái đảo qua tất cả chỗ ngồi trống, trong đầu nhanh chóng nhớ lại… Lương Lực người này tính cách tương đối mạnh mẽ, ngày thường thích ngồi ở phía trước, vừa lúc ba hàng đầu chỉ có một vị trí…… Cậu nghĩ nghĩ, đi nhanh qua từ mấy vị trí kia, trong khoảnh khắc đi ngang qua, ngón tay nhanh nhanh chóng nhúc nhích, vẽ ra một bùa trừ tà lên chỗ ngồi trống đó, sau đó đến hàng thứ năm chiếm mấy chỗ ngồi liền nhau.
Bùa trừ tà có thể tiêu trừ hết thảy tà bên ngoài, chỉ cần Lương Lực vừa lúc ngồi ở vị trí này, âm khí đó có thể bị cậu diệt trừ.
Chưa đến vài phút, người bên ngoài ăn cơm sáng xong cũng đều vào phòng học.
Nguyễn Tiêu nhìn ra cửa, vẫy tay với các bạn cùng phòng, Lương Lực cũng vào, cậu ta nhìn quanh bốn phía, đi mau vài bước, quả nhiên là chiếm lấy chỗ trống kia.
Vào khoảnh khắc Lương Lực ngồi xuống, một luồng thần quang chớp động, đánh về phía âm khí kia.
Âm khí nháy mắt tán loạn.
Lương Lực sờ sờ cánh tay, cảm thấy hình như ấm áp hơn một chút so với trước đó.
Nhưng mà, cậu ta cũng không để ý cho lắm.
Nguyễn Tiêu rũ mắt lật sách, tựa như chưa làm qua gì cả.
Tạm thời vậy được rồi, chờ ngày mai nhìn lại đi.
Âm khí này trông không quấy phá, nhưng là xuất hiện lặp lại, ít nhiều làm cậu có chút để ý.
Buổi sáng chỉ có hai tiết, ngoại trừ việc của Lương Lực ra thì Nguyễn Tiêu lại không phát hiện gì khác. Sau khi tan học, cậu tạm biệt bạn cùng phòng, vẫn như cũ đi làm thêm. Làm thêm lần này là ở khách sạn cấp sao*, giữa trưa trong khoảng thời gian này luôn rất bận, cũng tuyển một ít làm nhân viên phục vụ làm việc theo ngày.
(*có sao thôi, không rõ mấy sao)
Nguyễn Tiêu vốn dĩ chỉ là đi thử thử một lần, có điều cậu làm việc cần mẫn, cũng không so đo ngẫu nhiên lỗ một chút, ấn tượng của giám đốc khách sạn với cậu không tồi, vì thế cậu lại một lần thuận lợi đứng vững gót chân.
Sau khi lấy cơm từ nhà bếp, Nguyễn Tiêu nhanh chóng đưa đến bàn số 9, sau đó cậu liền ngây ngẩn cả người.
Lương Lực?
Lương Lực thấy Nguyễn Tiêu cũng thật kinh ngạc: "Sao cậu ở đây thế?"
Mới vừa hỏi ra thì cậu ta liền cảm thấy không ổn, rõ ràng đối phương làm thêm tại đây rồi còn gì, liền ngậm miệng lại.
Nguyễn Tiêu thật ra không để ý, trả lời: "Tôi đang vừa học vừa làm." Cậu cười cười, "Quý khách còn có gì phân phó không?"
Lương Lực vội vàng nói: "Không có không có."
Nguyễn Tiêu đáp lại bằng nụ cười người phục vụ tiêu chuẩn: "Như vậy, xin quý khách chậm dùng. Nếu ngài có bất luận cái gì phân phó, có thể ấn xuống chuông thực đơn bên cạnh, chúng tôi nhất định lập tức đến ngay."
Lương Lực có chút không được tự nhiên, gật gật đầu nói: "Được rồi, cậu cứ làm việc đi."
Nguyễn Tiêu liền mang theo tươi cười rời đi.
Nhưng chờ cậu đi đến nơi không có ai, nụ cười liền phai nhạt xuống.
Sao thế này, hiện giờ mới vừa giữa trưa, cách tan học cũng chỉ hơn một giờ, vừa mới loại trừ âm khí cho Lương Lực sao lại về rồi? Hơn nữa lúc này âm khí tuy không dày đặc như trước, nhưng cũng nhiều hơn lần đầu nhìn thấy nhiều….
Sau đó Nguyễn Tiêu cũng không có cố tình đi phục vụ cho Lương Lực, mà Lương Lực nhìn đến lần sau lại đây phục vụ không phải bạn học mình thì cũng nhẹ nhàng thở ra. Cậu ta ăn cơm rất nhanh, chỉ tốn không đến nửa giờ liền tính tiền chạy lấy người.
Nguyễn Tiêu nhìn theo bóng dáng cậu ta, tâm tình có chút phức tạp.
Lúc phục vụ bàn cho Lương Lực, cậu dùng thần lực đánh đánh dấu lên…… Vẫn là đừng chờ ngày mai, đêm nay liền qua nhìn xem đi.
Là bạn học, tự đáy lòng cậu hy vọng là đừng thật sự xảy ra chuyện gì.
Hết chương 36.
- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Note về các tầng địa ngục được nhắc đến bên trên.
*Bạt Thiệt: còn gọi là địa ngục Rút Lưỡi. Nơi đây giam giữ và tra tấn những người khi còn sống thường xuyên dùng lời nói để hãm hại và làm tổn thương người khác, thường xuyên trêu ghẹo, ăn không nói có, mắng nhiếc và sỉ nhục người khác, đặc biệt là nói dối không chớp mắt.
*Thiết thụ, đây là nơi giam giữ và tra tấn những kẻ trên nhân gian khi còn sống hay chia rẽ gia đình, dèm pha, xào xáo để cắt đứt tình ruột thịt như cha con, anh chị, con cháu,..Những tội nhân khi bị đày vào tầng này sẽ phải chịu hình phạt cắm những cành cây găm đầy lưỡi dao sắc bén vào phía sau lưng
*Dầu Oa: Đây có lẽ là tầng địa ngục được nhiều người nhắc đến nhất trong 18 hình phạt. Nơi đây dành cho những kẻ khi còn sống hay trộm cướp, lừa đảo, dọa nạt người lương thiện, phụ nữ và trẻ em, dâm tà chiếm vợ của người khác,... Hình phạt tại Dầu Oa địa ngục chính là quăng người vào chảo dầu, sau đó đảo qua đảo lại, tội càng nặng thì thời gian đảo càng lâu.
*Uông Tử là tầng địa ngục dành cho những người xem thường sống chết mà tự sát, treo cổ, cắt mạch máu hay dùng thuốc độc,...Hình phạt dành cho những người này chính là bị giam cầm mãi mãi, vĩnh viễn không được đầu thai chuyển kiếp. Đây cùng là lời cảnh tỉnh, nhắc nhở cho những ai không biết trân trọng sự sống, dễ dàng từ bỏ cuộc đời làm người của mình.
****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.