Tông Tuế Trọng nhìn đàn em trẻ trước mắt.
Vẫn là mặt mày trắng nõn, vẫn là bộ dáng rất ngoan ngoãn, làm trong đầu anh hiện lên biểu cảm tiểu học đệ bởi vì ăn quá gấp gáp mà ngượng ngùng…… Lại lập tức làm anh nhớ tới đối phương ngã vào trong lòng ngực anh, thi thể lạnh băng.
Tông Tuế Trọng lấy lại tinh thần.
Từ sau lần đó, anh vẫn cứ không nghĩ thông suốt biến hóa của tiểu học đệ, mà tiểu học đệ nói giao dịch với anh, sau đó cũng không tiếp tục nữa.
Là giận rồi ư?
Anh nhìn kĩ thần sắc của đối phương —— không giống.
Nguyễn Tiêu cảm giác được một ánh mắt bình thản quét qua quét lại trên mặt mình, biểu cảm hơi cứng đờ.
Dù ánh mắt này có bình thản đi chăng nữa… cứ mãi nhìn như vậy, cũng không ổn à nha.
Tông Tử Nhạc ngồi bên cạnh nơm nớp lo sợ.
Này đây là chuyện gì vậy trời, không khí xấu hổ quá đi!
Tông Tuế Trọng rốt cuộc mở miệng, anh đứng lên, nói: "Ăn cơm trước đi."
Tông Tử Nhạc nhảy dựng lên: "Đúng đúng đúng, ăn cơm trước!"
Nguyễn Tiêu cũng vội vàng đứng thẳng.
học trưởng Tông lại mời ăn cơm, thật là người tốt —— Ai quan tâm anh ta nhìn cái gì đâu, hơn phân nửa chính là vì chuyện cậu lạnh hay không lạnh thôi, xem đi xem đi, cũng sẽ không rớt miếng thịt nào.
Trong nhà hàng, trên bàn đã bày đầy món ăn.
Nguyễn Tiêu chớp chớp mắt, có điểm thèm nhỏ dãi.
Tông Tuế Trọng ngồi vào trước, nhìn về phía hai thiếu niên có phần câu nệ, lại nói: "Ăn đi."
Tông Tử Nhạc nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu nói với Tông Tuế Trọng: "Cảm ơn học trưởng, tôi xin phép."
Tông Tuế Trọng khẽ gật đầu.
Trên bàn cơm, Tông Tuế Trọng cùng Nguyễn Tiêu đều rất yên tĩnh.
Tông Tuế Trọng là theo thói quen, Nguyễn Tiêu là chuyên chú vào ăn uống, mà Tông Tử Nhạc…… nó thật ra muốn lải nhải vài câu, nhưng một mình lải nhải thật sự là quá ngốc, cho nên nó nhìn xem sắc mặt hai người, không dám lải nhải.
Khi ăn cơm đến gần xong rồi, Tông Tuế Trọng trước tiên múc cho Tông Tử Nhạc một chén canh, lại múc một chén đưa cho Nguyễn Tiêu, nói: "Học đệ Nguyễn, Tử Nhạc nói cậu muốn tiêu bản kia của tôi?"
Nguyễn Tiêu nhận lấy chén đang húp, chợt nghe Tông Tuế Trọng đột nhiên đặt câu hỏi, nhanh chóng nuốt xuống canh trong miệng, quy quy củ củ trả lời: "Đúng vậy, tiêu bản đó rất quan trọng đối với tôi, hy vọng học trưởng có thể bỏ được những thứ yêu thích."
Tông Tuế Trọng trầm ngâm: "Một trăm vạn."
Nguyễn Tiêu: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Tông Tử Nhạc vội vàng rót ly nước ấm cho cậu, quan tâm mà nói: "Học trưởng sặc hả? Mau uống nước đi."
Nguyễn Tiêu uống ùng ục ùng ục một hớp lớn, cuối cùng là áp xuống cơn sặc kia, gian nan mở miệng: "…… Một trăm vạn?"
Cậu là biết nhang phản hồn rất đắt đỏ không sai, nhưng này cũng quá đắt rồi, một trăm vạn…… Bán cậu cũng trả không nổi đó!
Tông Tuế Trọng vững vàng mà nói: "Lúc ấy đã nhờ nhà đấu giá tính ra rồi, giá quy định khoảng con số này."
Nguyễn Tiêu hiểu rõ, hoá ra học trưởng Tông còn chỉ báo giá quy định của bán đấu giá thôi đó, còn coi như tính rẻ cho cậu rồi.
Nhưng mà, vẫn là trả không nổi.
Nguyễn Tiêu thật rối rắm thật do dự.
Nhang phản hồn là khả ngộ bất khả cầu*, hơn nữa thật sự là cần dùng gấp —— Một trăm vạn đắt thật, nhưng so sánh với một cái mạng người thì lại không đắt như vậy.
Đương nhiên, kỳ thật ngay cả Tiểu Hằng đều là tiểu quỷ mà cậu đồng tình nhận nuôi, sinh hồn không nhất định là thân thích của Tiểu Hằng càng là quan hệ không lớn, nhưng cho dù như vậy, phương pháp cứu sinh hồn rõ ràng biết đến, cậu còn là Thành Hoàng kia mà, thật sự có thể bởi vì chính mình nghèo, nhang phản hồn quá đắt…… mà coi như nhìn không thấy ư? Nếu không, vẫn là cứu sống người trước, sau đó để chính anh ta xuất tiền ra trả… nhỉ?
(*chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu mong cũng không được)
Nguyễn Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, cùng Tông Tuế Trọng bốn mắt nhìn nhau, trịnh trọng nói từng câu từng chữ: "Học trưởng, có thể trả góp được không?"
Tông Tuế Trọng: "……"
Tông Tử Nhạc khẩn trương.
Một trăm vạn lận, nó cũng không có, tiền tiêu vặt nhiều vậy cộng lại cũng không đủ số —— trừ phi chờ nó thành niên, có chút bản lĩnh tiếp nhận bộ phận sản nghiệp thuộc về chính mình, khi đó nó chắc chắn là có.
Nhưng nếu chờ đến lúc đó, còn không bằng nó nỗ lực thi vào đại học Đế Đô lấy được khen thưởng cho rồi.
Tông Tuế Trọng trầm tư trong chốc lát.
Tâm tình Nguyễn Tiêu càng ngày càng khẩn trương, cậu nhìn theo bóng dáng Tông Tuế Trọng bỗng nhiên đi vào thư phòng, lại nhìn anh không bao lâu đã đi ra, trong tay còn nhiều thêm một chồng giấy, sau đó đưa xấp giấy đến trước mặt cậu.
Cái thao tác này, không hiểu lắm.
Nguyễn Tiêu đứng thẳng, dùng hai tay tiếp nhận, hỏi: "Ý của học trưởng… là?"
Tông Tuế Trọng ý bảo: "Nhìn xem đi."
Nguyễn Tiêu hít sâu một hơi, mở xấp giấy ra, đọc xem từng trang một.
Một mục quản lý kinh doanh giải trí….
Nghiên cứu phát triển ngành điện ảnh giới giải trí…
Dữ liệu số marketing âm nhạc….
Giải trí cho người lớn tuổi….
Phim ảnh giải trí và xuất bản……
Nghiên cứu phim của đạo diễn điện ảnh XX….
Nghiên cứu giải thưởng điện ảnh YY….
Nói ngắn lại, toàn bộ đều là đề mục luận văn liên quan đến ngành giải trí.
Nguyễn Tiêu hơi muốn sụm chân, hình như đã hiểu ra ý của vị này, lại hình như không hiểu lắm, cho nên vẫn cứ chần chờ hỏi: "Ý của học trưởng… là?"
Chung quy không đến mức là bởi vì cậu nói giao dịch, kết quả không được kế tiếp ngược lại làm vị học trưởng này ghim luôn chứ.
Tông Tuế Trọng nói: "Chọn một mục làm cho tôi nhìn xem."
Nguyễn Tiêu yên lặng mà nhìn Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng đối diện với cậu ba giây đồng hồ, vẫn cứ nói: "Làm trước đi, làm xong rồi lại thương lượng." Nói đến đây anh dừng một chút, "Trong phòng khách có máy tính, đêm nay cứ ở lại đây đi."
Nguyễn Tiêu biết hiện tại là hỏi không ra được gì, nhưng quay đầu ngẫm lại, làm cũng không có gì, dù sao cũng học tập mà, vậy làm xong xem học trưởng rốt cuộc muốn làm sao thôi nhỉ? Đối với chính mình cũng không hỏng hóc chỗ nào.
Vì thế, cậu cẩn thận từ bên trong chọn một mục nắm chắc nhất, quyết định toàn lực ứng phó.
·
Chờ Nguyễn Tiêu đi đến phòng cho khách mà Tông Tuế Trọng chỉ rồi, Tông Tử Nhạc mới tò mò hỏi: "Tuế Trọng ca, sao anh muốn học trưởng viết luận văn vậy?"
Tông Tuế Trọng nói: "Cậu ấy là một hạt giống tốt."
Tông Tử Nhạc ngẩn người.
Tông Tuế Trọng không có nói tiếp, chỉ trầm giọng nói: "Làm hết bài thi còn lại đi."
Tông Tử Nhạc không dám hé răng, cũng trở về phòng mình.
Làm thì làm chứ……
Tông Tuế Trọng nhìn theo Tông Tử Nhạc trở về phòng, sau đó ánh mắt dừng ở cửa phòng cho khách nơi Nguyễn Tiêu vào.
Anh muốn nhìn một chút, đàn em có thể đĩnh đạc mà nói về ngành học này, lúc chân chính làm luận văn sẽ có ý tưởng như thế nào, thái độ như thế nào.
·
Viết luận văn không phải chuyện đơn giản, Nguyễn Tiêu cày hơn nửa đêm mới làm xong đề mục đã chọn, sau nửa đêm thời gian còn lại không nhiều lắm, cậu cũng chỉ có thể phân phó Đầu Trâu Mặt Ngựa mang theo bầy nữ quỷ đi tuần phố thay cậu.
Sáng tinh mơ hôm sau, Nguyễn Tiêu nộp lên luận văn.
Tông Tuế Trọng một bên ăn cơm sáng, một bên xem thật nghiêm túc, đặc biệt là đưa ra luận điểm và kết hợp phân tích trường hợp cụ thể kỹ càng tỉ mỉ, làm anh châm chước xem vài lần.
Cuối cùng, anh lộ ra biểu cảm tương đối vừa lòng.
"Tốt lắm, rất nghiêm túc." Tông Tuế Trọng đặt luận văn sang một bên, "Không có nhiều chỗ cần phê chữa lắm, nếu có thể tới công ty tôi thực tập một thời gian, tôi tin cậu sẽ có tiến bộ hơn nữa."
Đôi mắt Nguyễn Tiêu hơi hơi trợn to.
Biểu cảm Tông Tuế Trọng hòa hoãn lại, giọng điệu cũng rất hòa khí, nói: "Học đệ Nguyễn, cậu cảm thấy đề nghị này của tôi thế nào?"
Nguyễn Tiêu không khỏi chỉ vào chính mình: "Tôi? Đến công ty học trưởng thực tập?"
Tông Tuế Trọng gật đầu: "Cậu hẳn là đã nghe Tử Nhạc đề cập rồi, trước mắt tôi đang chân vào ngành giải trí, rất nhiều thứ cũng không hiểu biết cho lắm, nếu muốn chải vuốt hết toàn bộ sản nghiệp thì cần có lượng lớn nhân thủ.
Tư chất của cậu không tồi, thái độ cũng nghiêm túc, cùng với lãng phí thời gian, không bằng vào kỳ nghỉ đến chỗ tôi thực tập." Giọng anh không nhanh không chậm, rất ổn, "Đến lúc đó cậu cần đi theo bên người tôi giúp tôi xử lý sự vụ cơ bản, định kỳ hoàn thành luận văn tôi đưa ra.
Mà sau khi cậu tốt nghiệp, hy vọng cậu có thể vào làm chính thức ở công ty tôi, trở thành trợ thủ của tôi—— Đương nhiên, này hết thảy tiền đề là trước khi cậu tốt nghiệp có thể đạt tới yêu cầu của tôi.
Tôi cũng sẽ cho cậu đãi ngộ mà cậu nên có, chẳng hạn như kỳ thực tập tiền lương cơ bản 3000, nếu có tăng ca hoặc là yêu cầu tôi thêm vào, xem xét tăng lên.
Sau khi thuận lợi làm chính thức thì cậu có bao nhiêu năng lực, tôi cho cậu đãi ngộ rất cao, thấp nhất cũng có tiền lương cơ bản một vạn, đồng dạng sẽ căn cứ cường độ công việc của cậu mà tăng lên tiền thưởng vân vân."
Nguyễn Tiêu nghe mà đã muốn ngây người rồi.
Tông Tuế Trọng nhìn cậu, biểu cảm bình thản mà nói: "Còn tiêu bản mà cậu muốn thì tôi có thể cho cậu trước.
Vẫn là câu nói kia, bốn năm sau, nếu cậu đạt tới yêu cầu của tôi, đây là phúc lợi tôi cho cậu trước.
Nếu không đạt được yêu cầu của tôi, tôi cũng có thể đồng ý cậu chia ra làm mười năm trả lại cho tôi —— hơn nữa giảm giá 50%."
Nguyễn Tiêu chậm rãi chải vuốt lại lời Tông Tuế Trọng nói, ánh mắt nhìn về phía anh có chút tỏa sáng.
Nghĩa là vị này muốn bồi dưỡng cậu, chỉ cần cậu chịu làm, sau này còn muốn thuê cậu? Liệu chuyện này có phải tốt quá rồi không? Càng đừng nói số tiền lương không thấp cùng với "một trăm vạn" dự chi kia.
Tông Tuế Trọng có vẻ như nhìn ra ý tưởng của Nguyễn Tiêu, phá lệ lộ ra một nụ cười thật nhẹ.
"Cậu phải theo kịp tôi mới được." Anh nói.
.