Dạ Du Thần là thần, dù cho thanh danh không nổi bật thì cũng là thần, người Hoa Quốc từ thời cổ đã tràn ngập tin tưởng đối với thần linh, khoảnh khắc Lỗ Tử Huyên nghe thấy vậy, liền thả lỏng lại.
Mọi người lại cẩn thận tìm một lần trong phòng, ngoại trừ lọ thuốc cùng lác đác vài tấm ảnh chỉ có một mình nữ quỷ ra thì không còn thấy thứ gì khác nữa.
Bọn họ cũng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp gì, không phân tích ra được những thứ nhỏ bé không đáng kể.
Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ có thể rời khỏi nơi này trước.
Nguyễn Tiêu và các quỷ thần đưa Lỗ Tử Huyên về nhà cô.
Lỗ Tử Huyên mệt mỏi lâu như vậy, hiện tại sự việc đã có phương pháp giải quyết thỏa đáng, cô cũng thật sự là duy trì không được nữa, cả tắm cũng không có tâm tình tắm, trực tiếp lên giường ngủ.
Sau đó, cửa phòng đóng lại, Nguyễn Tiêu ngồi trên sô pha trong phòng khách.
||||| Truyện đề cử: Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó! |||||
Đinh Hải đi tới, hướng về cậu hành lễ nói: "Thành Hoàng gia."
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, chỉ vào ghế dựa bên kia, nói: "Ngồi đi."
Đinh Hải liền ngồi xuống.
Hai bên vách tường, Đầu Trâu Mặt Ngựa cùng một đám nữ quỷ giống như thủ vệ đứng thẳng lẳng lặng, có một loại cảm giác túc mục mãnh liệt.
Rõ ràng là tình cảnh rất hiện đại hoá, Đinh Hải không lý do mà cảm thấy phảng phất như đang đặt mình trong công đường thời cổ đại.
Nguyễn Tiêu hỏi: "Ngươi tìm ta có việc?"
Đinh Hải trầm mặc xuống, nói: "Tôi muốn hỏi một chút về nữ quỷ kia……"
Nguyễn Tiêu ánh mắt hơi u ám: "Cô ta bị khống chế tự bạo, đã hồn phi phách tán."
Đinh Hải nhắm mắt.
Nguyễn Tiêu thở dài: "Trên người nữ quỷ không có mạng người, cũng không có tội lớn gì, ít nhất sinh thời chưa làm qua chuyện đại ác.
Sau khi qua thẩm phán, cô ta có khả năng có một ít việc ác nhỏ cẩn hoàn lại, nhưng tuyệt đối không phải là kết cục hồn phi phách tán."
Cũng là vì không có thể bảo vệ nữ quỷ, làm cậu lại lần nữa sinh ra vô lực như lúc ban đầu tín ngưỡng không đủ dùng, trong lòng cũng rất khó chịu.
Tuy rằng Thành Hoàng như cậu là không trâu bắt chó đi cày, nhưng kiến thức được nhiều điều, ít nhiều cậu cũng có phần ý thức trách nhiệm, tính ra nữ quỷ cũng coi như là con dân của cậu, cậu vốn đang nghĩ dùng thần lực đánh thức thần trí của đối phương, nghĩ giải trừ khống chế cho cô ta, ít nhất là giải oan cho cô ta.
Nhưng không nghĩ tới, hết thảy còn chưa bắt đầu đã kết thúc, làm trong lòng cậu cũng rất không cam lòng.
Đinh Hải thấp giọng nói: "Tôi đây có thể cáo trạng gã mập, giải oan cho nữ quỷ này không? Tôi thấy gã mập hủy thi diệt tích, dù cho chỉ là cái này, cũng có thể phán đúng không?"
Nguyễn Tiêu nhìn về phía Đinh Hải, nói: "Còn nhớ rõ diện mạo của gã sao?"
Đinh Hải gật gật đầu, lại lắc đầu: "Nhớ thì nhớ rõ, nhưng làm sao nói?"
Nguyễn Tiêu từ bản nháp rút ra một tờ giấy, cầm lấy bút chì, nói: "Ngươi nói, ta vẽ."
·
Nửa giờ sau, Nguyễn Tiêu dựa theo Đinh Hải nói điều chỉnh mặt mũi của gã mập trên bản nháp, sau khi lau đi đường cong hỗn độn, cậu cẩn thận nhìn kỹ gương mặt đáng khinh này, đột nhiên nhận ra tới, không khỏi hỏi: "Ngươi xác định là gã?"
Đinh Hải thực chắc chắn mà nói: "Chính là gã, không sai."
Nguyễn Tiêu nhíu mày.
Gã mập này cậu biết, ban ngày mới vừa gặp qua ở quảng trường, khi đó gã còn muốn dùng thủ đoạn xấu xa khống chế Bác Dương và một cô gái, hành vi vô cùng dơ bẩn, chỉ là trên thế giới này nhiều người mập, cậu cũng sẽ không vừa nghe đến gã mập liền lập tức liên tưởng đến tên này, hiện tại xem ra, chuyện này thật đúng là trùng hợp.
Hơn nữa, trên lưng gã mập còn có một nữ quỷ —— vốn dĩ bảo Lý Tam Nương đêm nay trực tiếp mang nữ quỷ kia lại đây, hiện tại nhiều việc hơn, suýt chút nữa cậu đã quên mất.
Nguyễn Tiêu nhìn về phía Lý Tam Nương, phân phó: "Tam Nương, đi tìm gã mập đó, mang nữ quỷ trên lưng gã lại đây trước." Nói đến đây, cậu bỗng nhiên lại bổ sung, "Không, chị đi một mình qua đó chưa chắc an toàn, chị Đàm cũng đi cùng chị.
Mặt khác, vì để ngừa chẳng may, áp luôn sinh hồn của gã lại đây, trước phong bế sáu thức của gã, chờ hỏi xong nữ quỷ lại đi thẩm vấn gã."
Đầu Trâu Mặt Ngựa lĩnh mệnh, nhanh chóng xuyên tường mà đi.
Đinh Hải có chút kinh ngạc: "Thành Hoàng gia biết gã mập kia sao?"
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Vừa rồi không rõ, hiện tại ngẫm lại có thể nói thông rồi.
Gã mập này muốn dùng ảnh chụp giường chiếu, hãm hại người khác cưỡng ép con gái và các thủ đoạn uy hiếp người, bị ta vừa lúc gặp phải.
Mục đích của gã là uy hiếp một ít nam nữ tướng mạo ưu tú làm việc cho gã, nữ quỷ cũng là một cô gái rất xinh đẹp, nếu cô ta không cẩn thận bị gã mập chụp hình giường chiếu, sau đó vẫn luôn bị uy hiếp làm chuyện không muốn làm, nhìn không thấy tương lai, dưới áp lực phí hoài bản thân mình cũng có khả năng rất lớn.
Mà nếu gã mập nhiều năm như vậy vẫn luôn đều làm loại chuyện này, có lẽ đã từng cũng có người chịu không nổi phí hoài bản thân mình, thậm chí dứt khoát chính là bị gã hại chết, gã ngựa quen đường cũ mà hủy thi diệt tích, cũng nằm trong tình lý."
Đinh Hải nghe xong, trầm mặc gật đầu.
"Tôi muốn kiện gã mập này, nếu gã không bị trừng phạt, thiên lý bất dung." Hắn nói.
Nguyễn Tiêu nói: "Nếu làm ác, đương nhiên không thể chạy thoát xử phạt."
Đinh Hải thở ra một ngụm quỷ khí, dùng sức gật đầu.
"Đa tạ…… Thành Hoàng gia."
·
Động tác của Đầu Trâu Mặt Ngựa rất nhanh, không bao lâu bên ngoài một trận gió thổi mạnh vào, Đầu Trâu Mặt Ngựa đều áp một cái bóng trong suốt đi đến.
Hai cái bóng đều mơ màng hồ đồ, nữ quỷ là thần trí bị mất, hồn phách bị thương dẫn tới, mà sinh hồn gã mập là trực tiếp bị phong bế sáu thức, làm gã sinh ra không được bất luận phản ứng gì đối với thế giới bên ngoài.
Đầu Trâu áp chế sinh hồn gã mập quỳ xuống ven tường, Mặt Ngựa thì lại đưa nữ quỷ tới trước mặt Nguyễn Tiêu, nâng lên đầu cô ta lên cho Nguyễn Tiêu xem.
Nguyễn Tiêu dùng mắt thần nhìn lại, suýt chút nữa tức nổ phổi.
Nữ quỷ này cũng là diện mạo thật xinh đẹp, trên quỷ thể có rất nhiều vết roi lung tung rối loạn, trong mắt cũng chảy ra hai hàng huyết lệ —— thế mà là bị sống sờ sờ quất đánh chết!
Khó trách mang nỗi hận lớn như vậy, liều mạng quỷ thể bị mặt trời chói chang nướng đến hao tổn cũng muốn tìm mọi cách mà bóp chặt cổ gã mập!
Nguyễn Tiêu ấn xuống phẫn nộ trong lòng, kiểm tra một chút cho cô gái quỷ này.
Còn may, quỷ thể bị thương rất nghiêm trọng, nhưng chưa đến nông nỗi không thể vãn hồi, ba hồn bảy phách cũng đều đầy đủ hết, cậu dùng chút thần lực cũng có thể làm cô ta có phần khôi phục.
Dần dần, ánh mắt nữ quỷ trở nên thanh minh lên, lập tức thấy được Mặt Ngựa bên cạnh.
Cô nghi hoặc mà nhìn nhìn quanh bốn phía, sau khi lại nhìn thấy gã mập thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai bàn tay quỷ chợt duỗi dài, thẳng đến cổ gã mập!
Đầu Trâu Mặt Ngựa đều tùy ý cô đi véo gã mập, thẳng đến khi gã mập hai mắt trắng dã, mắt thấy sinh hồn phải bị bóp tan, mới có một người bắt lấy một bàn tay cô, gập lại.
Ngay sau đó, hai cánh tay quỷ thật dài nháy mắt lùi về.
Nữ quỷ tựa hồ bình tĩnh hơn chút, giọng nói càng thêm nghi hoặc.
"Đầu Trâu…… Mặt Ngựa? Tôi là tới âm tào địa phủ rồi ư? Nhưng nơi này hình như… hình như không đúng?"
Nguyễn Tiêu lúc này mới mở miệng: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Tầm mắt nữ quỷ dừng trên người Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu nói: "Ngô là bổn Huyện Thành Hoàng, vừa rồi đã khôi phục thần trí cho ngươi, hiện tại ta muốn hỏi ngươi một câu.
Ngươi và người đàn ông bên kia là quan hệ gì, ngươi sở dĩ chứa đầy oán khí biến thành lệ quỷ, chính là bởi vì hắn ư?"
Nữ quỷ vừa nghe nhắc tới gã mập thì muốn bùng nổ, nhưng cô bị Nguyễn Tiêu dùng thần lực điểm lên trán, căn bản không thể cử động —— đồng thời, cô cảm giác trên trán mình bị vẽ vài nét bút, tiếp theo thần trí đã tỉnh táo hơn rất nhiều, tuy rằng nỗi hận vẫn mãnh liệt như cũ, nhưng cũng sẽ không bởi vì đối phương nhắc tới gã mập mà mất tự khống chế nữa.
"Đa tạ Thành Hoàng gia." Nữ quỷ oán hận mà nhìn gã mập, nói, "Tôi tên là Thôi Oánh, là người tỉnh khác ra bắc lập nghiệp.
Gã mập đó tên Lư Kiện, là người đại diện tuyến mười tám*.
Nói là người đại diện, thật ra chính là kẻ dắt mối, quan hệ tốt với vài người đầu đàn các đoàn phim, cũng ngẫu nhiên có thể đáp lên mấy người nhà giàu mới nổi……"
(*tuyến 18: diễn viên tuyến 18” dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là “vô danh tiểu tốt”)
·
Thôi Oánh từ nhỏ đã xinh đẹp, sau khi đi vào Đế Đô, vốn dĩ muốn dựa vào mỹ mạo cũng không kém các minh tinh của mình, chỉ cần tìm được con đường thích hợp, vậy không phải cũng có thể trở thành đại minh tinh sao? Đến lúc đó cô sẽ có thể có tiền, có thể có cuộc sống hơn nhiều người khác.
Vì mục đích này, cô vẫn luôn rất tích cực đi quen biết người có quan hệ với người trong giới, không cẩn thận liền gặp gã mập Lư Kiện, cô rất chướng mắt bộ dáng đáng khinh của gã, nhưng gã mập đối với cô lại rất ân cần, vẫn luôn bảo đảm nói là chỉ cần cùng ký hợp đồng với gã, gã bảo đảm có thể đẩy cô lên làm đại minh tinh.
Thôi Oánh rất thông minh, đối với năng lực của gã mập nửa tin nửa ngờ, cũng không định ký hợp đồng với gã.
Sau lại có một hồi, cô chợt phát hiện chính mình nằm trên giường một nhà trọ, bên cạnh là gã mập xấu xí, còn bị gã chụp hình giường chiếu bất nhã!
Đối với một người muốn làm minh tinh mà nói, loại hình bất nhã này thật là vết nhơ cả đời, Thôi Oánh không thể để chính mình lưu lại vết nhơ này, đương nhiên đã bị gã mập uy hiếp.
Gã mập có thể là vì trấn an Thôi Oánh, thật đúng là giới thiệu cho cô mấy đoàn phim nhỏ cho cô đi diễn vai quần chúng.
Cô lớn lên đẹp, dù cho danh tiếng không lớn thì cũng thực sự có mấy trăm hơn một ngàn fans, làm cô nếm đến một chút ngon ngọt.
Sau đó gã mập liền tỏ vẻ năng lực của gã không đủ, bảo Thôi Oánh cần phải lợi dụng hợp lý tư bản của cô, nương theo kim chủ leo lên trên.
Thôi Oánh vốn dĩ không muốn, rốt cuộc vẫn là ý muốn được nổi tiếng chiếm thượng phong, hơn nữa gã mập có ảnh chụp uy hiếp, cô cắn răng liều mạng đáp ứng.
Có kim chủ và không kim chủ quả nhiên khác biệt.
Có vị kim chủ không có gì trọng dụng nhưng cho tiền nhiều, có kim chủ còn có chút nhân mạch, làm Thôi Oánh cáo biệt kiếp sống áo rồng*, làm nữ phụ cho mấy bộ phim nằm liệt giữa đường**.
(*áo rồng: từ lóng chỉ diễn vai quần chúng)
(**phim mà lúc đầu cũng được chú ý nhưng sau 1 thời gian không ai thèm xem nữa)
Thôi Oánh thấy đích xác có khả năng nổi lại có tiền, dứt khoát không hề bài xích nữa, chủ động mà cùng gã mập chọn lựa người hữu dụng.
Vốn dĩ như vậy xem như hợp tác vui sướng, gã mập từ Thôi Oánh kia trích phần trăm cũng rất dễ chịu, thật đúng là tự phong là người đại diện của cô.
Nhưng mà Thôi Oánh dần dần có chút không thỏa mãn việc trong tay gã có nhược điểm của cô, vài lần tranh chấp với gã.
Có một ngày, gã mập nói với Thôi Oánh, bảo tìm được cho một đại kim chủ, không phải cái loại không nóng không lạnh như trước, mà là chỉ cần Thôi Oánh theo hắn, có thể chịu đựng 'sở thích' của đối phương, tiền đồ sẽ là một mảnh xán lạn!
Thôi Oánh nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là đồng ý.
Ngày đó, gã mập cầm mấy cây roi lại đây, nói muốn huấn luyện trước cho cô.
Độ tín nhiệm của Thôi Oánh đối với gã mập không cao, nhưng cô càng khinh thường gã mập, không cảm thấy gã mập có thể thật sự làm gì cô, nghĩ đến chính mình không trải qua huấn luyện có khả năng thật sự sẽ gặp nguy hiểm, lại không muốn làm quá nhiều người biết chuyện cô tìm đại kim chủ, cũng đáp ứng với gã mập.
Nhưng mà ngày đó, ngay từ đầu gã mập thật là dùng các loại roi khác nhau chậm rãi tăng lên mức thừa nhận cho cô, kết quả lúc cô sắp không chịu nổi, gã mập lại ra tay tàn nhẫn, sống sờ sờ quất cô đến chết!
Thôi Oánh sau khi chết oán khí tận trời, cô trả giá nhiều như vậy chính là muốn trở thành đại minh tinh, muốn trở thành người trên người, lại chết trong tay một gã mập bất nhập lưu, mất đi tất cả tương lai, làm sao cô có thể không hận? Sao có thể không biến thành lệ quỷ!
Tiếp theo, rất nhanh cô phát hiện chính mình biến thành quỷ, lại nghe thấy được gã mập nói.
Hóa ra căn bản không có kim chủ 'sở thích' kỳ quái nào cả, gã mập chỉ là chán ghét cô gần đây cò kè mặc cả với gã, cảm thấy cô không nghe lời, hơn nữa gã mập căn bản là không phải cao thủ dạy dỗ người, nào hiểu được làm sao huấn luyện cô, để cô có thể bảo đảm an toàn bản thân? Cái gọi là huấn luyện chính là muốn lợi dụng cơ hội này hung hăng quất đánh cô một trận, còn sau đó gã mập có thể nói là cô thừa nhận không được loại chuyện này, sợ cô gặp nguy hiểm vân vân, bảo là chuyện đại kim chủ thất bại rồi.
Ai ngờ gã mập đánh đến kích động, đầu óc sung huyết hai mắt đỏ lên, càng ngày càng dùng sức, đã đánh chết Thôi Oánh.
Sau khi biết sự tình, Thôi Oánh càng thêm phẫn nộ, oán khí vọt vào đầu, thần trí của cô cũng không giữ nổi.
Bản năng làm Thôi Oánh từ đây liền đi theo gã mập, mỗi ngày đều ghé vào lưng gã mập đi bóp cổ gã, muốn gã chôn cùng cô.
Nhưng gã mập đại khái là làm nhiều chuyện xấu, trên người thường xuyên treo vài cái Phật bài linh tinh, oán khí của Thôi Oánh không thể không diệt trừ chúng nó trước, nên tiêu hao rất nhiều sức mạnh, lại không bóp chết được gã mập.
Trong tiềm thức cô đại khái là rất không cam lòng, cho nên chẳng sợ ban ngày bị mặt trời chói chang bỏng cháy, còn dù tiếp tục tiêu hao oán khí cũng muốn gắt gao đi theo gã mập, vì thế nên vẫn không thể tích cóp đủ oán khí giết chết gã mập, tuần hoàn ác tính mãi cho đến khi Nguyễn Tiêu đem cô lại đây, làm cô tỉnh táo lại.
·
Nghe xong nữ quỷ trần thuật, Nguyễn Tiêu ngẩn người.
Nữ quỷ này khác với trước kia từng gặp, lực thích ứng của cô rất mạnh, cho dù bị uy hiếp cũng có thể nhanh chóng thay đổi tâm thái, từ bên trong tìm được con đường tốt nhất leo lên cao, dã tâm bừng bừng bốc đồng mười phần, cũng không sẽ vì chuyện này sinh ra bất luận hậm hực và áp lực gì… Cô là thuộc về loại hình tranh chấp với gã mập thua, sau đó bị gã mập hại chết.
Lại cẩn thận xem xét quỷ thể của cô, có ác nhỏ vụn vặt nhưng không có đại ác, ngoại trừ không từ thủ đoạn muốn leo lên cao ra thì cũng không có làm ra chuyện gì thương thiên hại lý.
Như vậy cứ việc cậu không quá tán đồng với cách sống của cô, nhưng cũng không thể nghi ngờ cái gì —— Nhưng mà, mặc kệ cô lựa chọn cách sống như thế nào, người khác có chướng mắt phương thức hành sự của cô thế nào, cũng không đến mức phải bị đòn hiểm mà chết như vậy!
—— Hơn nữa, từ biểu cảm của nữ quỷ xem ra, cô hoàn toàn không nói sai.
Nguyễn Tiêu gật gật đầu nói: "Ngươi có oan tình, lấy mạng cũng là tất nhiên." Biểu cảm của cậu nghiêm túc hơn nữa, "Ngươi muốn kiện Lư Kiện làm hại tính mạng của ngươi?"
Nữ quỷ quyết đoán nói: "Tôi muốn kiện hắn! Cầu xin Thành Hoàng gia làm chủ cho tôi!"
Nguyễn Tiêu liền nói: "Nếu như vậy, ngươi chờ bên cạnh đi, ta bảo người áp giải Lư Kiện đến đây, ngươi cùng gã đối chất, để gã khai ra tất cả hành vi phạm tội."
Nữ quỷ không hề dị nghị: "Dân nữ hiểu rõ."
·
Lư Kiện quỳ trên mặt đất, cảm giác được áp lực đến từ bốn phương tám hướng.
Phía trước có một ông thần tự xưng Thành Hoàng, hai bên còn có Đầu Trâu Mặt Ngựa dữ tợn đáng ghê tởm, đều mặt mang đầy tức giận nhìn gã.
Một bên khác, có giọng nữ quen thuộc nói: "Lư Kiện này hại tôi không ít, còn hại rất nhiều người.
Thôi Oánh tôi là người có trái tim lớn cởi mở, nhưng tôi biết có vài người đều bị gã bức đến bệnh trầm cảm.
Trước kia tôi nghe nói, có người thật sự là chịu đựng không nổi gã uy hiếp, leo lên kim chủ rời đi, cũng khiến gã giao ra chứng cứ.
Sau đó đích xác tôi lại chưa gặp qua những người đó, liền cho rằng việc này là thật.
Hiện tại xem ra, leo lên kim chủ hồi nào, căn bản chính là bị gã hại chết, sau đó gã còn hủy thi diệt tích! Ngay tại khu vực ngoài núi Đế Đô có cái hồ nước, mỗi lần gã đều ném người xuống đó, thi thể của dân nữ cũng biến mất như vậy.
Nếu vớt trong hồ kia một lần cũng không biết có thể vớt ra mấy mấy cái xác nữa! Nếu ngài không tin có thể đi đến chỗ đó nhìn một cái, dân nữ không nói dối một chữ nào!"
Lư Kiện phủ phục trên mặt đất, trong lòng khủng hoảng từng đợt.
Đây là Thôi… Thôi Oánh hả? Gã thật sự bị nữ quỷ tố cáo ư? Thôi Oánh mẹ nó đã chết gần một năm rồi! Con tiện nhân này!.