Dựa theo ước định, bình nhỏ có hai mươi cái, không khác trước đó Nguyễn Tiêu mua là bao, lớn cỡ nắm tay, mỗi một cái đều dùng báo bao lại, đặt trong cùng một cái thùng giấy; loại lớn chính là vò rượu, có mười cái, cao cỡ cánh tay người trưởng thành, bụng to, bộ phận rộng nhất ở giữa đường kính cũng khoảng một cánh tay, nhưng miệng tương đối hẹp, cỡ khoảng một bàn tay.
Nguyễn Tiêu gõ thử một đám, âm thanh ổn trọng, chất lượng tương đương không tồi, tức khắc mặt mày hớn hở.
Tuyệt, giờ không sợ không có chỗ đựng quỷ rồi, sau này một con quỷ thì dùng bình nhỏ, cả đám chồng chất thì nhét vào trong cái bình lớn, còn quỷ sai cùng quỷ binh nhà mình thích ở đâu thì ở đó, ở chung cũng được.
Khi đang lén lút suy nghĩ, Tông Tử Nhạc bên cạnh lại mở miệng.
"Học trưởng Nguyễn, nhiều bình như vậy, anh chuẩn bị dọn hết về ký túc xá hả?"
Nguyễn Tiêu tức khắc sửng sốt.
Ặc, đúng nha.
Bình nhỏ thì thôi, xỏ một chuỗi treo trên đầu giường còn có thể làm vật trang trí, cũng không chiếm chỗ, nhưng nhiều vò rượu như vậy… Nếu là dọn hết về ký túc xá, vậy chắc chiếm đầy ban công luôn quá? Dù mấy anh em không ngại, cậu cũng không thể làm ra loại chuyện này nha, với lại cũng có người ghé phòng ký túc xá, nếu thấy một chuỗi như vậy, ký túc xá của bọn họ thành trò cười mất.
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Tiêu cũng rối rắm lên.
Vò rượu không chứa quỷ trong đó là không có thần lực, không thể thu vào Ấn Thành Hoàng, mà nếu cậu chuyên môn dùng thần lực bao trùm lấy bình đưa đến Ấn Thành Hoàng, vậy tiêu hao thần lực cũng thật sự không có lời nha……
Tông Tử Nhạc thấy Nguyễn Tiêu trầm mặc, không khỏi nói: "Học trưởng, không phải anh đã quên suy xét chuyện này rồi đấy chứ?"
Nguyễn Tiêu không nói gì gật gật đầu, có chút xấu hổ.
Tông Tử Nhạc buồn cười: "Thật hiếm khi nhìn thấy anh lơ ngơ như vậy.
Vậy đi học trưởng, anh mang những cái anh cần đi, tạm thời không dùng được thì đặt ở đây trước.
Dù sao anh cũng phải lại đây, em nghĩ Tuế Trọng ca cũng sẽ không để ý, đúng không?" Nó kéo dài giọng nói kêu lên, "Anh không ngại phải hông, Tuế Trọng ca?"
Tông Tuế Trọng tuy rằng đang xem luận văn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không chú ý động tĩnh bên này, sau khi nghe thấy Tông Tử Nhạc dò hỏi thì nhìn qua, ánh mắt dừng ở những vò rượu vại bình đó.
"Để ở chỗ nào?"
Tông Tử Nhạc nói: "Để trong phòng em là được mà."
Tông Tuế Trọng: "Phòng em không được."
Tông Tử Nhạc vui vẻ: "Vậy nghĩa là phòng khác được hả?"
Tông Tuế Trọng liếc nó một cái, không nói chuyện.
Nguyễn Tiêu đã hiểu, tâm tình rất tốt, nói: "Vậy đặt ở thần đường đi, bày ở ven tường là được."
Tông Tử Nhạc lặng lẽ làm khẩu hình —— Thành Hoàng gia không ngại chứ anh?
Nguyễn Tiêu cũng làm khẩu hình —— đây là thay lão nhân gia phong ấn quỷ, không đáng ngại.
Tông Tuế Trọng thấy hai người "mắt đi mày lại", khẽ lắc đầu, không hỏi rõ.
Dù sao dù có hỏi, đại khái nhận được câu trả lời là… Thôi.
Tông Tử Nhạc giúp đỡ Nguyễn Tiêu bận rộn lên, hai người thở hồng hộc mà mở vò rượu ra trước, lại lau khô, lại dọn vào thần đường đặt ở ven tường.
Không bao lâu, đã là một hàng chỉnh chỉnh tề tề.
Sau khi chuẩn bị cho tốt, Tông Tử Nhạc thắp nhang và bái lạy cho Thành Hoàng, còn vẫy vẫy tay rủ Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu: "……"
Được rồi, còn không phải tự mình lạy mình sao? Diễn trò diễn nguyên bộ, cậu lạy là được.
Sau khi lạy xong….
Tông Tử Nhạc: "Học trưởng anh mệt gì sao?" Sao sắc mặt hơi cứng lại vậy?
Nguyễn Tiêu: "Không, anh chỉ là suy nghĩ, không biết học trưởng Tông thấy bài luận văn đợt này anh viết thế nào."
Tông Tử Nhạc: "À, đại ma vương đáng sợ thật đó."
Nguyễn Tiêu trong lòng thầm nghĩ, lúc này không có biện pháp, chung quy không thể nói thật với nhóc này đi? Cũng chỉ có thể để học trưởng gánh tội thay.
Sau đó cậu nhìn những pho tượng nhỏ bằng gỗ gần đó, mở mắt thần lên —— Không tệ nhỉ, thần tính trên tượng thần nhỏ đã rất ổn rồi, dư sức dùng để làm bùa hộ mệnh.
Nguyễn Tiêu chỉ chỉ những pho tượng nhỏ đó.
Tông Tử Nhạc hỏi: "Sao anh?"
Nguyễn Tiêu cười nói: "Có thể dùng rồi."
Tông Tử Nhạc cao hứng cực kỳ, nói: "Em đang nghĩ xem khi nào hỏi anh một chút đó, không nghĩ tới anh nói cho em trước."
Nguyễn Tiêu gật gật đầu: "Yên tâm đi, tuyệt đối dùng tốt, tặng cho người khác cũng không thành vấn đề."
Tông Tử Nhạc cũng gật gật đầu theo—— trong lòng nó đã suy nghĩ, chờ đến ngày tụ hội nào đó đưa cho mọi người coi như quà tặng….
·
Hai người đi ra khỏi thần đường, Tông Tuế Trọng ngẩng đầu nhìn sang.
Nguyễn Tiêu cùng Tông Tử Nhạc thành thành thật thật đi qua.
Tông Tuế Trọng trước tiên đưa luận văn cho Nguyễn Tiêu, nói: "Hiện tại yêu cầu tôi dành cho cậu sẽ càng thêm nghiêm khắc, những chỗ dùng bút đỏ phê bình, về sửa lại rồi đưa cho tôi xem."
Nguyễn Tiêu nhận lấy, lật sơ xem qua, trong lòng hiểu rõ.
"Chút nữa tôi cũng có vài thứ muốn thỉnh giáo học trưởng……"
Tông Tuế Trọng nói: "Có thể.
Sau cơm chiều đến thư phòng tôi, nếu đêm nay có thể sửa xong, cậu về có thể làm tiếp luận văn khác."
Nguyễn Tiêu: "Dạ."
Tuy rằng cậu rất muốn dứt khoát sửa bài luận văn này đến thiên hoang địa lão, nhưng mà…… Này không phải tự lừa chính mình sao? Thôi thôi.
Tông Tử Nhạc chờ hai người nói xong, mới thò lại gần hỏi: "Tuế Trọng ca, khi nào chúng ta mới ăn cơm?"
Tông Tuế Trọng đứng lên: "Bây giờ."
Tông Tử Nhạc lộ ra tươi cười toe toét: "Vậy…… Em còn có chuyện này muốn nói với anh, trễ chút em cũng đi thư phòng tìm anh nghen?"
Tông Tuế Trọng nhìn nó.
Tông Tử Nhạc chắp tay trước ngực: "Được không ạ?"
Tông Tuế Trọng: "Ăn cơm trước, tối lại đây."
·
Cơm chiều vẫn ngon miệng như cũ, Nguyễn Tiêu cảm giác mình đã bị đầu bếp nhà Tông Tuế Trọng thuyết phục.
Nói thì rất ngại ngùng, nhưng chuyện như cọ cơm này, có ngại như thế nào cậu vẫn sẽ tiếp tục cọ —— Đương nhiên, cậu cũng sẽ ngẫm lại có thể dùng gì để báo đáp lại học trưởng Tông.
Cứ mãi thiếu nhân tình cũng không phải chuyện hay ho gì cho cam.
Chẳng qua Nguyễn Tiêu cũng hiểu rõ, tình hình trước mắt như này, năng lực của cậu có hạn, việc nên làm nhất chính là viết luận văn đàng hoàng, cố gắng trau dồi bản thân, phỏng chừng làm vậy thì sẽ khiến học trưởng vui vẻ hơn so với những phương thức báo đáp khác chăng?
·
Cơm chiều xong thì ngồi ngồi một chút, Tông Tuế Trọng liền mang theo hai đứa em đi ra ngoài tản bộ.
Nhìn bóng dáng vị này phía trước, Nguyễn Tiêu có phần nhịn không được thấp giọng lèm bèm với Tông Tử Nhạc: "Mỗi lần đều không quên tản bộ, " Cậu làm ra khẩu hình 'đại ma vương' không phát ra tiếng, "…… nhà cậu, sống rất khỏe mạnh."
Tông Tử Nhạc cũng làm khẩu hình —— 'Em biết anh muốn nói ảnh già cũ kỹ mà, nhà em ai cũng thấy vậy á.'
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ —— 'Đâu có già cũ kỹ đâu.'
Tông Tử Nhạc —— 'Người bảo thủ?'
Nguyễn Tiêu —— 'Cũng đâu có.'
Tông Tử Nhạc —— 'Lớp filter của anh dày quá.'
Nguyễn Tiêu —— 'Đừng có nghĩ lung tung nữa.'
Tông Tử Nhạc: "……"
Em nghĩ lung tung gì cơ? Em thấy anh mới nghĩ lung tung đó.
Mà lúc này, Nguyễn Tiêu dứt khoát tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Tông Tuế Trọng, tìm anh hỏi về khó khăn trong học tập, cũng đưa ra giải thích của mình trong phê bình luận văn, còn nhỏ giọng cùng anh tranh luận vài câu.
Tông Tuế Trọng hiển nhiên cũng không để ý Nguyễn Tiêu thỉnh giáo, cũng kiên nhẫn giải thích cho cậu.
Tông Tử Nhạc không nói gì mà nhìn theo bóng dáng hai người, cảm giác một loại thê lương khi bị vứt bỏ.
Rõ ràng lúc mới ra tản bộ, hai người bọn họ còn ở phía sau "cấu kết với nhau làm việc xấu", quay đầu hai người một lời không hợp, học trưởng Nguyễn liền chạy đi "thân mật khăng khít" với đại ma vương.
Vậy giờ một mình nó ở phía sau làm gì?
Đại khái là Tông Tử Nhạc đứng yên lại chỗ một khoảng thời gian, Tông Tuế Trọng cùng Nguyễn Tiêu phía trước đều lưu ý đến, quay đầu lại nhìn nó một cái.
Nguyễn Tiêu buồn bực: "Sao cậu không đi nữa?"
Tông Tử Nhạc lập tức nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của đại ma vương, tức khắc nhanh hơn vài bước, nói: "Không không, nãy em không cẩn thận đi chậm chút thôi……"
Được rồi, cũng không phải bị vứt bỏ hoàn toàn mà..