Nhưng mà suy nghĩ một chút nữa, người tuy rằng đã mất, nhưng mà cuộc sống vẫn còn tiếp tục, vì Tiểu Thỏ bà nhất định phải cố gắng làm việc.
Nghĩ vậy, bà khoác lên áo dài trắng, lại vội vàng chạy đến phòng bệnh.
Gần đây Cha Trình Chi Ngôn mới vứt đi chiếc xe máy BMW của ông, mua một chiếc ô tô Buick mới, tuy không phải chiếc xe đắt đỏ gì, nhưng vừa an toàn vừa chắc chắn, thật ra nguyên nhân chủ yếu là khi ông trở về từ thành thị phương Bắc, chịu không được mùa đông lạnh lẽo ở thành phố nhỏ Giang Nam này.
Giang Nam và phương Bắc tuy chỉ đều dao động ở mười mấy độ nhưng thật sự khác biệt rất lớn, rõ ràng vẫn trên 0 độ C, thế nhưng từng tia hàn khí như có mắt, chui vào trong cổ áo, khó chịu nhất vẫn là không có máy sưởi ở bên cạnh.
Vô luận trong hay ngoài nhà đều lạnh, khác biệt duy nhất là trong phòng không có gió.
Trong nhà Trình Chi Ngôn có trang bị hệ thống lò sưởi nhưng trong phòng làm việc của lão Trình chỉ có một máy điều hòa, cho dù mở nhiệt độ tối đa vẫn cảm thấy không vừa ý.
Trong những ngày đông như vậy, đi một chiếc xe máy, cho dù thân thể lảo Trình có cường tráng, cũng không tránh được bị cảm.
Tình trạng này kéo dài hai năm, cuối cùng lão Trình hạ quyết tâm mua một chiếc xe hơi.
Trước mắt, ông ấy mở cửa chiếc xe hơi ra, mang theo vợ mình, con trai, con dâu, vui vẻ trở về quê.
Mẹ Trình Chi Ngôn ngồi cạnh ghế tài xế, tay cầm trái bưởi, đang cố gắng bóc vỏ.
Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ ngồi ở ghế sau, ngồi dựa lưng vào ghế đeo tai nghe nghe nhạc, còn Tiểu Thỏ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.
Đoạn đường về quê, phong cảnh bên ngoài toàn bộ đều là ruộng lúa và nhà nhỏ, thấy thời gian dài, Tiểu Thỏ cũng bắt đầu cảm thấy chán.
Cô xoay sang Trình Chi Ngôn, nhìn anh nhắm mắt nghe nhạc, chần chờ một chút vẫn đưa tay chọc chọc cánh tay của anh.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn mở to, nhìn Tiểu Thỏ nhẹ nhàng nhíu mày.
“ Anh nước chanh, anh nghe cái gì vậy? Cho em nghe với được không....” Tiểu Thỏ chớp ánh mắt, vẻ mặt tò mò nhìn anh.
“Chu Kiệt Luân.” Trình Chi Ngôn nhàn nhạt mở miệng trả lời.
“A.”
“Không phải em thích nghe bài hát trẻ con sao.” Trình Chi Ngôn đứng lên, nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ liền buồn cười: “ Như thế nào, mới ngồi xe một chút mà đã ngồi không yên?”
“Vâng!” Tiểu Thỏ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm máy nghe nhạc của Trình Chi Ngôn, vẻ mặt chờ mong nói: “Anh nước chanh, cho em nghe một chút đi... Có được hay không?”
“Em chắc chắn?”
“Vâng.” Tiểu Thỏ gật đầu.
Trình Chi Ngôn vươn ngón tay thon dài, trắng nõn ra, nhẹ nhàng tháo tai nghe trên tai phải mình xuống đưa cho Tiểu Thỏ nói: “Cầm lấy.”
“Ha ha.” Tiểu Thỏ vẻ mặt vui vẻ nhận cái tai nghe kia, vội vàng nhét vào trong lỗ tai mình.
Trong máy nghe nhạc phát ra một bài hát xong, sau đó yên tĩnh ngắn ngủi, một hồi nhạc đệm trôi chảy mà du dương truyền ra cùng với âm thanh hơi thở xuyên vào, một giọng nam trầm thấp bắt đầu hát bài hát không rõ tên.
Lúc Tiểu Thỏ đang nghe nhạc đệm mở to hai mắt cảm thấy cực kỳ mới mẻ, nhưng mà vừa nghe đến lời hát, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhíu lại, “Anh nước chanh, anh ta đang hát cái gì vậy?”