“Mẹ, không việc gì, anh nước chanh nói với nữ sinh kia bây giờ anh ấy không dự định yêu đương.” Tiểu Thỏ vội vàng giúp đỡ Trình Chi Ngôn nói chuyện: “Anh ấy nói sẽ chờ con lớn lên!”
“Con trai của mẹ phản ứng chậm chạp, còn có thể nói ra lời dịu dàng thắm thiết như vậy sao?” Vẻ mặt Chu Nguyệt nhất thời ngạc nhiên ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn không dám tin nói.
“.. Mẹ.” Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn bà.
“Ha ha, nó không đợi Tiểu Thỏ thì có thể làm gì, Tiểu Thỏ còn nhỏ như vậy, nó cũng không thể xuống tay với Tiểu Thỏ....” Lão Trình đang lái xe cười hắc hắc, giọng nói như hiểu rõ nhìn Chu Nguyệt.
“Ha ha... Nói cũng đúng....” Chu Nguyệt nhất thời nói thep lão Trình cùng nhau cười thần bí.
Tiểu Thỏ không rõ nguyên nhân nhìn hai người bọn họ.
Trên gương mặt trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn nhất thời hiện lên nét đỏ ửng nhàn nhạt, anh khẽ nhíu mày nhìn cha mẹ mình nói: “Trong đầu hai người suốt ngày nghĩ cái gì vậy?”
“Giả bộ làm gì, mẹ với cha con có nói gì sao?” Chu Nguyệt bày ra bộ dáng vô tội nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: “Không phải con hiểu sai rồi chứ?”
“....”
Trình Chi Ngôn liếc bà một cái, không nói gì.
Trong mắt Tiểu Thỏ mơ màng nhìn người này một chút lại nhìn người kia, vì sao cô rõ ràng biết bọn họ đang nói cái gì nhưng lại nghe không hiểu?
“Được rồi, được rồi, Tiểu Thỏ, đến đây, quả bưởi đã lột vỏ xong, mau mau tới ăn bưởi, đừng nghe bài hát kia của anh nước chanh nữa.” Chu Nguyệt bẻ một múi bưởi đã bóc vỏ nhét vào trong tay Tiểu Thỏ vừa châm chọc nói: “Kia gọi là cái gì Chu cái gì Luân bộ dáng xấu xí như thế, hát còn không rõ lời, mẹ với cha con nghe xong đau cả đầu.”
“Là Chu Kiệt Luân.” Hai tay Trình Chi Ngôn ôm ngực ngồi ở trên ghế sau, có chút khó chịu uốn nắn mẹ già của mình.
“Ừ, là Chu Kiệt Luân, con nói một chút, những loại nhạc mới của các con chính là không hiểu được cái gì tên là âm nhạc giám định và thưởng thức, con xem trước kia Phí Ngọc Thanh bọn họ hát dễ nghe hơn nhiều.” Chu Nguyệt vừa tiếp tục nhét bưởi cho Tiểu Thỏ vừa tranh luận cùng Trình Chi Ngôn nói: “Một nhành mai, một nhành mai con có từng nghe chưa? Dễ nghe hơn nhiều, mẹ hát cho con nghe.”
Chu Nguyệt vừa hắng giọng một cái vừa bày ra tư thế giọng nữ trung hát khẽ vài câu: “Bông tuyết nhẹ nhàng, gió bắc đìu hiu, trời đất một mảnh mênh mông, một nhành mai đứng ngạo nghễ trong tuyết, chỉ vì người kia lay động....”
Lão Trình vừa nghe Chu Nguyệt hát, ngón tay ở trên tay lái vừa đánh nhịp.
“Có nghe thấy không, đây mới là bài hát kinh điển, nhiều phong cảnh có tình ý, nhiều nhớ mong! Lão Trình, tôi hát có hay không?”
Chu Nguyệt sau khi hát hai câu, đã không hát nữa.
“Hay! Hát rất hay!” Lão Trình vô cùng nể mặt khen ngợi nói.
“....” Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn hai người bọn họ, cúi xuống vỗ đầu Tiểu Thỏ hỏi: “Tiểu Thỏ, Chu Kiệt Luân hát có hay không?”
“Hay!” Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu không ngừng chứng tỏ mình đứng về phía Trình Chi Ngôn.
“Hai với hai, đều rồi.” Trình Chi Ngôn nhìn Chu Nguyệt lộ ra một nụ cười đánh đòn, sau đó tiếp tục mang tai nghe không để ý tới bọn họ.
“...” Chu Nguyệt bị những lời anh nói làm cho nghẹn, tức giận xoay người nhìn Tiểu Thỏ hỏi: “Tiểu Thỏ, mẹ hát có dễ nghe không?”
“Dễ nghe!” Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu.
“Thấy không, ba với hai, lão nương thắng!”