Editor: Ngân
Xem.... Tâm...Trạng?
Trình Thi Đồng cảm thấy cả người mình đều đã hóa đá rồi.
“Hu hu hu.... Chú nhỏ nhất định là vì Tiểu Thỏ là vợ tương lai của chú cho nên mới hôn miệng của cô ấy, cháu biết! Trong phim truyền hình những tình nhân đều là hôn môi!” Vẻ mặt Trình Thi Đồng khóc không ra nước mắt nhìn Trình Chi Ngôn thao thao bất tuyệt nói: “Cháu là cháu gái chú, cho nên chú chỉ hôn mặt cháu, nói cách khác hai chúng ta hôn môi chính là loạn luân.... Hu hu hu.... Không thể ngờ được rõ ràngTiểu Thỏ cũng lớn như cháu, vậy mà cũng đã tìm được bạn trai ưu tú là chú nhỏ như vậy, mà bạn trai của cháu..... Anh ta còn không biết ở phương nào...Cháu...”
“Đồng Đồng.” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười mở miệng ngắt lời cô.
“Dạ?” Trình Thi Đồng dừng lại nói dông dài, ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn.
“Sau này xem tivi ít thôi.” Trình Chi Ngôn lườm cô ấy một cái, không biết nói gì đành nói.
“....” Trình Thi Đồng vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói câu: “Cháu biết rồi.”
Sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Trình Chi Ngôn.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, mau ngủ đi.” Trình Chi Ngôn nhìn cô ấy, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Được rồi.... Chúc ngủ ngon...” Trình Thi Đồng có chút suy sụp nói một câu, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Thỏ nằm ở bên cạnh mình đã ngủ yên ổn, nhịn không được đưa tay kéo kéo má Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ thối tha! Cướp đoạt chú nhỏ của tớ!
Suy nghĩ đến về sau đều phải gọi Tiểu Thỏ là thím nhỏ, Trình Thi Đồng nhất thời cảm thấy đời người sống không ý nghĩa.
Ai.... Thôi, bỏ qua cho cậu, tục ngữ nói đúng, nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, gọi Tiểu Thỏ là thím nhỏ dù sao vẫn tốt hơn với một người nữ sinh không biết từ chỗ nào đến bắt cô gọi thím nhỏ.
Nghĩ như vậy, Trình Thi Đồng lập tức trở bình thường trở lại, cô vươn cánh tay ra ôm cơ thể mềm mại của Tiểu Thỏ, xem như ôm búp bê của mình, nhưng mà chỉ chốc lát, cũng tiến vào giấc mơ.
Trình Chi Ngôn quay đầu, nhìn hai người đầu chụm vào nhau ngủ, nhịn không được khẽ lắc đầu, hai tên gia hỏa này.....
Đưa tay tắt đèn đầu giường, trong phòng yên tĩnh nhất thời rơi vào một mảnh tối đen.
Ngày mai, đã là một năm mới rồi.
-----
Một buổi sáng tinh mơ, Trình Thi Đồng đang ngủ mơ mơ màng màng, tùy tiện chuyển người lại liền nghe được “Ầm” một tiếng, trán mình hình như đụng vào trên cái gì cứng rắn lạnh giá.
Cô mở to mắt, nhìn một mảng tường lớn màu trắng trước mắt, sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới ngày hôm qua mình ngủ ở nhà bà cố nội.
Nhưng mà.... Không đúng a....
Cô nhớ rõ ngày hôm qua trước khi ngủ rõ ràng là Tiểu Thỏ nằm bên trong mặt tường ngủ say mà....
Trình Thi Đồng xoay người lại, nhìn về phía sau mình, Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đều trong cơn ngủ say.
Chỉ là Tiểu Thỏ vốn cùng cô một cái chăn, Trình Chi Ngôn một mình một chăn, bây giờ biến thành Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ một chăn, mình cô một chăn.
Nhìn đầu Tiểu Thỏ để ở chỗ cổ Trình Thi Đồng, vẻ mặt hạnh phúc, nhịn không được có chút nghiến răng nghiến lợi.
Từ khi nào người này leo qua người mình đến cạnh Trình Chi Ngôn?
Quan trọng là gương mặt anh tuấn của chú nhỏ đặt trên đầu xù xù của Tiểu Thỏ, một cái cánh tay còn ôm bả vai Tiểu Thỏ, xem ra cũng là đã sớm thành thói quen.....
Cuối cùng là chuyện khi nào?
Trình Thi Đồng tức tối nhớ lại, chỉ nhớ rõ ban đêm ngày hôm qua mình nằm mơ hình như đang đi trên đường đột nhiên từ trên trời rơi xuống một tảng đá lớn đè cô gần như không thở nổi.