Sáng mùng một đầu năm hôm đó, sau khi Trình Thi Đồng đi theo Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ lên núi Tự Miếu cầu nguyện, lúc về nhà nhìn thấy cha mẹ mình đã ở nhà ông cố nội, bà cố nội chờ cô rồi.
Bọn họ dẫn theo Trình Thi Đồng sau khi cùng bái lạy ông cố, bà cố xong, lại lạy cha mẹ Trình Chi Ngôn năm cái, thì rời khỏi.
Theo Trình Thi Đồng nói, cô ấy còn phải đi ông ngoại, bà ngoại, ông cụ, bà cụ và một đám bà cô chúc tết.
Sau khi tạm biệt Tiểu Thỏ có chút lưu luyến không rời theo sát cô ấy, vốn là ước hẹn hai ngày này sẽ cùng nhau chơi đùa, không nghĩ tới suốt cả bảy ngày người này còn chưa chúc tết xong.
Dùng lời của cô ấy mà nói thì chính là: Không có cách nào.... Họ hàng trong nhà quá nhiều, đều phải bái hết!
Bảy ngày nghỉ đông năm 2003 đi qua như vậy, gần đến ngày thứ bảy, cha mẹ Trình Chi Ngôn tạm biệt ông nội bà nội, nhanh chóng trở về thành phố Z.
Sau khi về nhà không bao lâu, nửa kì năm học sau đã khai giảng rồi.
Bởi vì học kì này của Trình Chi Ngôn kỳ thi trọng điểm, mặc dù trường học vốn quy định học sinh trung học năm ba nhất định phải tự học buổi tối trên lớp, nhưng mà nửa học kỳ trước, vẫn sẽ mắt nhắm mắt mở cới học sinh có thành tích tốt, nhưng là đến nửa học kỳ sau, mỗi môn giáo viên đột nhiên không biết từ chỗ nào lấy ra một đống bài kiểm tra, mỗi khi tự học sẽ dùng để kiểm tra, như vậy Trình Chi Ngôn không thể không đến lớp tự học buổi tối rồi.
Bởi vậy, buổi chiều lúc Tiểu Thỏ tan học thì không có người đi đón cô.
Mẹ Tiểu Thỏ lo âu một buổi tối, vừa rạng sáng ngày thứ hai lập tức đi mua một chiếc xe đạp hồng nhạt cho Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhìn chiếc xe đạp mới tinh trước mắt kia, lại nhìn mẹ mình, nghi hoặc nói: “Cho con?”
“Ừ!” Mẹ Tiểu Thỏ gật đầu, đưa tay đẩy xe vào tay Tiểu Thỏ nói: “Con đã lên năm hai, cũng không nhỏ, lúc mẹ lớn như con cũng là tự mình đi đến trường, sau này, học chạy xe đạp, con cũng có thể đi học một mình rồi.”
....
Tiểu Thỏ rơi lệ.
Vì phải học chạy xe đạp, mỗi ngày buổi chiều khi tan học Tiểu Thỏ nhanh chóng làm xong bài tập, sau đó đẩy xe đạp hồng nhạt mẹ mua cho mình đến khu đất trống phía trước của tiểu khu tập chạy xe.
Lúc đầu mẹ Tiểu Thỏ còn c đỡ phía sau xe đạp để cho cô cảm nhận một chút cảm giác chạy, Vài ngày sau, bà trực tiếp buông tay ra.
Vài ngày sau nữa, mẹ Tiểu Thỏ bởi vì công việc bận rộn, thật sự là không có thời gian luyện xe cho Tiểu Thỏ.
Vì thế, Tiểu Thỏ một mình luyện chạy xe, quả thực té không ít.
May mà bây giờ thời tiết vẫn còn không quá ấm áp, trên người cô còn mặc áo bông thật dày, nhưng mà một ngày ngã nhiều lần, ngã xuống liên tục nhiều ngày như vậy, dù là có áo bông thật dày ngăn cản cô cũng không tránh được ngã đến bầm tím cả người, chỉ là không rách da thôi.
Tối thứ bảy, trường học Trình Chi Ngôn từ bi thả bọn họ trở về nghỉ ngơi một ngày.
Chỉ là sau khi tắm xong, Trình Chi Ngôn đang ngồi ở trước bàn sách làm bào kiểm tra, đôi mắt đột nhiên nhìn thấy Tiểu Thỏ khập khiễng đi đến.
“Tiểu Thỏ....” Ánh mắt Trình Chi Ngôn đánh giá cô từ trên xuống dưới kỳ quái nói: “Em làm sao vậy?”
“Cái gì mà làm sao vậy?” Tiểu Thỏ khập khiễng đi đến giường lớn trước mặt Trình Chi Ngôn, trực tiếp ngã xuống giường, giọng nói lười biếng hỏi.