Editor: Linh Ngọc
“Sao em không biết?” Cô giáo Ngụy để ly trà trong tay xuống bàn, giọng nói nghiêm nghị nhìn Tiểu Thỏ: “Em cứ như vậy mà nói chuyện với giáo viên sao? Thái độ của em là sao?? Hả?? Mẹ em không dạy em hả, gọi điện thoại, mời người nhà em vào đây một chuyến.”
“...” Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn giày của mình, không nói lời nào.
“Thế nào, vừa ngh mời người lớn thì không nói chuyện nữa?” Cô giáo Ngụy trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, đẩy điện thoại trên bàn đến trước mặt cô nói: “Gọi nhanh! Ngày hôm nay người nhà em phải vào đây!!”
Viền mắt Tiểu Thỏ nhịn không được mà có chút hồng, cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô giáo Ngụy, lại nhìn điện thoại trên bàn một chút, chần chờ đưa tay cầm lên, sau đó gọi dãy số của mẹ mình.
“Để ống nghe xuống! Bấm loa!” Cô giáo Ngụy thô bạo đoạt lấy ống nghe trong tay Tiểu Thỏ, trực tiếp bật loa.
“Tút -- tút --” Từng tiếng tiếng vang quanh quẩn trong phòng làm việc, thật lâu sau trong điện thoại truyền đến một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin...”
“Cộp” một tiếng, cô giáo Ngụy nhấn tắc loa.
“Không ai nhận số này, không phải là em cố ý lừa tôi chứ??” Ngón tay của cô giáo Ngụy gõ bàn một cái, không vui nhìn Tiểu Thỏ nói.
“...”
“Đổi số cho tôi, tôi không tin người nhà dm chỉ có một người là mẹ em, còn bà ngoại, bà nội, tùy tiện chọn một người, gọi cho tôi!” Cô giáo Ngụy giơ tay lên giữa ống nghe, nhìn Tiểu Thỏ nói: “Đọc số!”
“...” Tiểu Thỏ đứng tại chỗ, cắn môi của mình.
Số của mẹ cô không ai nghe chắc là bà đang trong phòng phẫu thuật, nhưng số khác... cô chỉ nhớ số của ba Trình Chi Ngôn thôi...
Nhưng mà ba Trình... Bây giờ đang ở Nam Kinh tham gia trận cầu lông cho hệ thống giáo dục của bác tổ chức rồi...
“Nói mau!” Cô giáo Ngụy nhìn Tiểu Thỏ rống lên.
Tiểu Thỏ run một cái, theo bản năng liền đọc dãy số của ba Trình Chi Ngôn.
“Tút -- tút --” Lần này điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, bên kia đã có người nhận, giọng nói dịu dàng trầm thấp của ba Trình Chi Ngôn vang lên trong loa: “À, xin chào, xin hỏi là ai vậy?”
“Anh là phụ huynh của Bạch Tiểu Thỏ.” Cô giáo Ngụy liếc mắt trừng Tiểu Thỏ, tức giận hỏi đầu dây bên kia.
Đúng vậy...” Bên kia đầu dây lão Trình hơi chút sửng sốt một chút, sau đó vội vã trả lời: “Tôi là ba nó.”
“A...Thì ra em vẫn còn ba, tôi còn tưởng rằng nhà em không còn bất cứ ai ngoài em chứ!!” Cô giáo Ngụy kỳ quái nói với đầu dây bên kia: “Làm phiền anh đến trường học một chuyến, phòng làm việc 201, lầu hành chính, tôi có một số việc muốn nói với anh một chút.”
“Tiểu Thỏ làm sao vậy??” Bên kia đầu dây Lão Trình cau mày thấp giọng hỏi.
“Đến sẽ biết.” Hiển nhiên là Cô giáo Ngụy không nhẫn nại nói tiến hành nói chuyện với phụ huynh, chỉ chỉ đơn giản nói một câu như vậy, rồi cúp máy.
“Được, khoảng 5 phút nữa tôi sẽ đến.” Lão Trình cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, thấp giọng đáp.
“Ừ, tôi chờ anh ở phòn g làm việc.” Sau khi nói xong cô giáo Ngụy lập tức cúp điện thoại.
Lão Trình nhìn hành vi vô cùng không lễ phép trực tiếp cúp điện thoại của đầu dây bên kia, nhịn không được hơi cau mày.
“Cục trưởng Trình, xe buýt đến rồi chúng ta mau lên xe đi!” Một nhân viên đứng ở cửa xe biết có ý tốt nhắc nhở lão Trình.