Editor: Quỳnh Nguyễn
Chu Nguyệt nhất thời vui vẻ ra mặt, liền cầm bát đi rót sữa đậu nành cho Tiểu Thỏ.
Hai mươi phút sau.
Trình Chi Ngôn sau khi ăn uống no đủ ở nhà Tiểu Thỏ trở lại nhà mình, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồ ăn trên bàn vơi đi một nửa.
" Đây đều là em ăn?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ đang vùi đầu ra sức đấu tranh cùng Quế Hoa Cao, buồn cười hỏi.
" Ưm... vâng..." Tiểu Thỏ vừa ăn Quế Hoa Cao vừa hướng tới Trình Chi Ngôn dùng lực gật đầu.
" Ăn nhiều như vậy em cũng không lo lắng sẽ không tiêu hóa được?" Trình Chi Ngôn đi đến bên cạnh cô, đưa tay sờ sờ đầu xù xù của cô, thanh âm ôn nhu nói: "Được rồi, khống chế một chút, em bé như vậy tại sao có thể ăn nhiều như vậy?"
Tiểu Thỏ ăn một miếng Quế Hoa Cao cuối cùng, vừa liếm liếm ngón tay hướng tới Trình Chi Ngôn cười hì hì nói: "Ăn nhiều mới có thể nhanh lớn a, nếu không thì em luôn thấp hơn anh nhiều như vậy."
" Sau này sẽ từ từ lớn, gấp cái gì?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, thuận tay lau một chút đồ ăn dính trên miệng cô, sau đó cầm lấy cặp sách trên ghế tựa, hướng tới cô và mẹ mình nói: " Con đi đây."
" Chờ một chút, anh nước chanh!" Tiểu Thỏ vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến trước mặt Trình Chi Ngôn ngửa đầu nhìn anh.
" Uh`m?" Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi mắt, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở trước mặt mình, trong mắt nghi hoặc.
Tiểu Thỏ kiễng chân tới, túm áo sơmi Trình Chi Ngôn, thanh âm thanh thúy nói: "Anh khom thắt lưng, em đã với không tới."
" Khom lưng làm gì?" Mặc dù ngoài miệng Trình Chi Ngôn hỏi như vậy, nhưng vẫn lại theo lời cúi gập thắt lưng cười nhìn Tiểu Thỏ.
Một cái tay trắng nõn mảnh khảnh của Tiểu Thỏ túm cổ áo sơmi Trình Chi Ngôn, hơi hơi kiễng chân, không báo trước hôn trên cánh môi màu hồng phấn của anh một cái, sau đó cười hì hì nói: "Chúc anh nước chanh trung khảo thuận lợi!"
Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, cảm xúc mềm mại trên cánh môi biến mất, chỉ còn lưu lại một chút mùi hoa quế nhàn nhạt thơm ngát, anh nhìn đôi mắt trong suốt của Tiểu Thỏ trước mắt, khóe môi gợi lên nhàn nhạt tươi cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, thanh âm ôn nhu nói: "Cảm ơn."
Chu Nguyệt đứng ở phía sau hai người bọn họ nhìn một màn trước mắt này, nhịn không được lòng chua xót rơi lệ nói:" Rốt cuộc vẫn lại là cưới vợ quên mẹ a.... Con dâu hôn một chút con liền cao hứng nói cám ơn, mẹ con chuẩn bị cho con bữa sáng tình yêu nhiều như vậy, vậy mà vẻ mặt con còn ghét bỏ..."
"..." Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn mẹ mình, trầm mặc chốc lát rốt cục nhàn nhạt mở miệng nói "Cảm ơn mẹ."
Nói xong anh liền đeo cặp sách lên lưng, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay, mắt thấy anh đã ra ngoài lúc này mới quay đầu.
Nhưng mà vẻ mặt Chu Nguyệt cứng ngắc đứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt khó tin nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, vừa rồi mẹ không nghe lầm chứ? Vừa rồi cái thằng nhóc kia vậy mà nói cám ơn với mẹ?"
" Mẹ, thằng nhóc là cái gì?" Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn bà hỏi.
" Ách.... Chính là Tiểu Thỏ.... Ách, không phải, vừa rồi cái gì cũng chưa nói." Chu Nguyệt giải thích một chút lại phát hiện cái từ này giống như cũng liên quan Tiểu Thỏ, vì thế vội vàng thề thốt phủ nhận.
" A..." Tiểu Thỏ có chút mê mang nhìn bà, sau đó gật đầu nói: "Vừa rồi anh nước chanh là nói cám ơn a, bộ dáng anh ấy giống như tâm tình rất tốt."