Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Lúc Trình Chi Ngôn về đến nhà, mới vừa đẩy cửa phòng mình ra liền phát hiện mấy tờ giấy lộn nằm trên sàn, mà một bóng dáng nho nhỏ nào đấy lại đang nằm bò trên bàn học của mình, múa bút thành văn.

"Em... Đang viết gì vậy?" Trình Chi Ngôn bước đến phía sau Tiểu Thỏ, cúi người nhìn tờ giấy trước mặt cô.

Tiểu Thỏ đang viết thư tình đến hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh, đột nhiên nghe được giọng nói của Trình Chi Ngôn vang lên sau lưng thì cả kinh, vội vàng dùng tay che đi tờ giấy.

Đôi lông mày thanh tú của Trình Chi Ngôn hơi nhíu lại, chất giọng trầm thấp lẫn ý cười, hỏi: "Cái gì vậy? Không cho anh xem được sao?"

"Ha ha ha..." Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn đứng sau lưng mình, xấu hổ nở nụ cười, sau đó lắp bắp nói: "Không... Không thể nhìn được..."

"Tại sao lại không thể nhìn?" Trình Chi Ngôn đặt một tay lên lưng chiếc ghế dựa của Tiểu Thỏ, tay kia chống vào bàn, khom lưng cúi đầu nhìn hai tay đang che trang giấy của cô.

Tư thế như vậy gần như đã khiến cả người Tiểu Thỏ đều nằm trọn trong ngực anh.

Tiểu Thỏ mắt thấy không còn đường thoát, trong lòng không kiềm được lệ rơi đầm đìa.

Cô vốn cũng không phải viết thư tình cho mình, nhưng tại sao lại chột dạ thế này?

Hơn nữa vì để cho thư tình trông đẹp hơn cô còn chép đi chép lại vài lần, chỉ cần có chữ sai hay không đẹp liền vo ngay thành cục ném đi.

Không nghĩ tới vậy mà lại viết đến tận khi Trình Chi Ngôn trở về.

May mà viết cũng không đến nỗi, mấy bức thư tình trong ngăn kéo của anh cô đều đã xử lý xong cả rồi, còn cái cô đang chép chỉ là một bức thư bị hỏng...

"Không... Không thể nhìn là không thể nhìn..." Vả người Tiểu Thỏ đều nằm úp sấp trên bàn viết, tay gắt gao che chở thư tình, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn thái độ Tiểu Thỏ như thế, trong lòng càng cảm thấy tò mò.

Mặc dù tờ giấy kia đã được Tiểu Thỏ che đậy cẩn thận nhưng ít nhiều vẫn bị lộ một chút phần cạnh giấy ra ngoài, Trình Chi Ngôn nhìn thấy những chữ trên góc giấy ấy, lập tức vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, không phí sức rút tờ giấy ra ngoài.

Trong lòng Tiểu Thỏ hoảng hồn, đang ngồi cũng vội vàng đứng dậy, ý định cướp tờ giấy kia lại.

Một tay của Trình Chi Ngôn giữ bả vai Tiểu Thỏ, ngăn cản hành động của cô, một tay cầm tờ giấy kia cúi mắt nhìn.

Trên tấm giấy viết thư màu hồng phấn xinh đẹp viết một bài thơ hiện đại rất dài.

Trao tim mình cả cho anh
Cả trái tim đều là tình yêu ấy
Thiên trường địa cửu cũng không quên
Dù đi nơi đâu chỉ cần có anh ở bên bầu bạn 
Dẫu đơn độc một mình thì em vẫn yêu anh 
Phải đối mặt với vận mệnh em cũng không sợ
Bởi vì anh chính là vận mệnh của em
Vạn vật thế gian với em chỉ như gió mây thoảng
Vì anh trong mắt em chính là Thiên Địa tứ phương
Bí mật này em chôn sâu trong lòng không ai được biết
Từ gốc rễ đến cành non đều đang ngày ngày
Sinh trưởng như chứa đựng sinh mệnh đời người
Thành thân cây hi vọng, hơn tất cả những gì anh có thể tượng tưởng ra
Là kỳ tích của tạo hóa, xóa bỏ những ích kỷ của tình yêu tầm thường
Trao tim mình cả cho anh, cả trái tim đều là tình yêu ấy

Trình Chi Ngôn xem hết bài thơ kia, một chữ cũng không bỏ sót, ánh mắt dần thêm vài phần phức tạp, anh trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu mở miệng nói: "Phải đối mặt với vận mệnh em cũng không sợ, bởi vì anh chính là vận mệnh của em, vạn vật thế gian với em chỉ như gió mây thoảng, vì anh trong mắt em chính là Thiên Địa tứ phương... Đây là do em viết sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui