Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

“Đồng Đồng, sao cậu đến sớm thế??” Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng bằng vẻ mặt đầy kinh ngạc, sải bước đến chỗ cô, tháo cặp sách rồi ngồi xuống. 

“ Đương nhiên là tới chờ cậu rồi!” Trình Thi Đồng đầy mong chờ nhìn Tiểu Thỏ hỏi: “Thế nào, thư tình viết xong chưa??” 

“Viết xong rồi!” 

Tiểu Thỏ mở cặp sách ra, tìm ngăn thứ hai chỗ hôm qua đã cất kĩ phong thư kia, đặt vào tay Trình Thi Đồng nói: “Cho cậu.”

“ Oa, phong thư này nhất định vô cùng quý giá đây??”

Trình Thi Đồng nhìn phong thư trên tay không khỏi cảm thán, chất liệu giấy vừa dai, trên mặt lại in đường hoa văn cổ, kiểu dáng vừa cách điệu lại tao nhã, vô cùng giống thư mời chính thức gì đó. 

“ Cái này mình cũng không biết, đây chính là phong thư đích thân chú của cậu chọn giúp!” Tiểu Thỏ nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng không rõ lắm. 

“Chú của mình??” Trình Thi Đồng ngạc nhiên nhìn Tiểu Thỏ. 

“Đúng vậy, thư tình này cũng là chú của cậu viết hộ, anh ấy không cho mình nhìn lén.” Tiểu Thỏ nhíu cái mũi nhỏ đáng yêu, nhìn Trình Thi Đồng buồn bực nói: “Mình thật sự tò mò vô cùng..... “

Trình Thi Đồng trợn tròn mắt nhìn phong thư trên tay, mặt trên đề hàng chữ lưu loát sinh động nước chảy mây bay “Cố Ninh Thư”, nét chữ vừa cao lớn thanh tú, lại phóng khoáng trong lành, vừa nhìn đã biết chính là bắt chước chữ của mình viết ra. 

“Cũng may trước đây học chữ vỡ lòng chính là do chú của mình dạy dỗ, cho nên cách viết cũng có nhiều điểm tương đồng, nhưng nói cách khác thì Cố Ninh Thư sẽ hoàn toàn nhận ra đây không phải chữ mình viết.” Trình Thi Đồng dù sao cũng liên tục về chính tả, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra chữ viết này tuy đã cố mô phỏng theo nét bút của mình, nhưng ít nhiều vẫn lộ ra đường nét cứng cáp mạnh mẽ của Trình Chi Ngôn. 

“Vậy cậu còn nhường mình viết làm gì?” Tiểu Thỏ không còn gì để nói hỏi. 

“ Đồ ngốc nhà cậu, cậu viết xong rồi mình có thể chép lại mà.” Trình Thi Đồng liếc một cái, lấy tay cầm phong thư nhẹ gõ đầu Tiểu Thỏ nói: “Chữ viết của hai chúng ta làm sao giống nhau được??” 

“À...... Phải ha......” Tiểu Thỏ vuốt đỉnh đầu của mình, lập tức phục hồi tinh thần lại: “Mình đây ngày hôm qua còn cố ý giúp cậu chép lại biết bao lần, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì sao! Sớm biết vậy thà trực tiếp đem cả núi thư tình tặng chú cậu mang lại cho Đồng Đồng chọn còn hơn!” 

“Ôi trời, thư tình này là chú viết hộ cho mình, tất nhiên là phải ăn nói tốt cho cháu gái rồi!” Trình Thi Đồng tủm tỉm cười, ôm phong thư vào ngực nói: “Cậu nói, mình nên chọn lúc nào đem tặng Cố Ninh Thư thì mới tốt đây??”

“Cái này..... Cậu tự quyết định đi......” Tiểu Thỏ buông tay, vừa tiếp tục nói tới thời gian địa điểm các thứ, phòng học chợt có người tới.  

Trình Thi Đồng đột nhiên im bặt.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua cửa chính.

Mẹ ơi, quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo - Tào Tháo đến. 

Chẳng phải chính là nhân vật chính trong câu chuyện của hai người – Cố Ninh Thư đây sao, thế nhưng người kia liền trực tiếp đi vào phòng học. 

Vừa bước vào lớp, Cố Ninh Thư đại khái cũng không nghĩ tới mình tới sớm vậy, thế nhưng lại có người đến sớm hơn; vì thế vẻ mặt rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó nhìn Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng gật đầu, chậm rãi sải bước tới chỗ ngồi của mình. 

Tiểu Thỏ và Trình Tri Đồng cứng nhắc cười với Ninh Thư, đồng thời quay đầu đi, đưa lưng về phía khác. 

Phòng học nhất thời im ắng. 

Tiểu Thỏ lặng lẽ quay đầu, liếc mắt nhìn Trình Thi Đồng một cái, dùng ánh mắt hỏi: Nếu không, thừa dịp đang không có ai, tặng cho cậu ấy đi??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui