Editor Quỳnh Nguyễn
Trên khuôn mặt cứng đơ lúc này của lão Trình nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng lắc đầu nói:"Không bàn luận, không luận, con còn phải đi thi, bàn luận lần nữa cũng không có ý nghĩa."
"Nha..... Vậy ý nghĩa của hai quả trứng chiên..... là thi hai điểm không?" Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm vào hai quả trứng chiên, nhàn nhạt hỏi.
"Ạch....." Lão Trình sững sờ, lúc này mới chợt nhớ lại, lúc trước khi Chu Nguyệt chuẩn bị món ăn cho Trình Chi Ngôn đi thi, đều là một bánh quẩy với hai quả trứng gà....."Con ngồi đây, cha đi ra cửa mua chút bánh quẩy đem về!"
"Đừng....." Trình Chi Ngôn nhanh chóng mở miệng ngăn lại:"Chờ cha mua bánh quẩy về, con cũng không cần đi thi nữa rồi!"
Anh dừng lại một chút, sau đó anh lại nói:"Được rồi, con phải đi, hai quả trứng này của cha để cho Tiểu Thỏ ăn đi, con ăn no rồi."
"Không được..... Này, cái gì....." Lão Trình sửng sốt một lúc mới hồi phục tinh thần, nhìn hành động đeo cặp, đi giày của Trình Chi Ngôn, liền thấp giọng hỏi:"Vấn đề thi cử..... Trong lòng con dự định như thế nào?"
"....."Trình Chi Ngôn không chút hoang mang đi giày, lấy chìa khóa trên tủ giày cất vào trong cặp sách của mình, sau đó quay đầu lại nhìn cha mình một cái rồi nói:"Chưa nghĩ ra."
"A!" lão Trình cả người đều bất động rồi.
"Con nói đùa thôi, không cần lo lắng!" Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt căng thẳng của cha mình chợt thấy buồn cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cha mình rồi nói:"Con đi nha, cha tuyệt đối không được căng thẳng nha."
"Nha....."lão Trình bất chợt gật đầu.
Tiểu Thỏ ngừng lại vẻ cười đùa đứng xa nhìn cha con anh.
Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị bước đi, bỗng nhiên chợt nhớ ra điều gì, lại quay trở về.
"Chuyện gì vậy, có phải quên mang cái gì không?"lão Trình vẻ mặt căng thẳng bước ra hỏi thăm.
"Không phải." Trình Chi Ngôn lắc lắc đầu, sáu đó hướng về phía sau cha mình vẫy vẫy ra hiệu cho Tiểu Thỏ bước tới.
Tiểu Thỏ hơi nghi hoặc, đưa tay chỉ mình rồi dần dần đi tới trước mặt Trình Chi Ngôn.
"Anh không phải là quên mất đồ gì rồi chứ?" Con mắt Trình Chi Ngôn hơi rủ xuống, nhìn Tiểu Thỏ.
Nửa năm nay, vóc dáng của cô cao thêm một chút, vẻ ngoài đã bớt trẻ con một chút, cặp mắt long lanh như dòng suối hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, con ngươi đen nhánh hiện lên rõ ràng, tóc dài tết thành đuôi ngựa ở sau gáy, một ít sợ tóc mềm mại buông xuống hai gò má,da thịt trắng nõn, mềm mại hơn nhiều.
Ừ.....
Cô bạn gái nhỏ của anh..... Thật sự đã cao thêm không ít nha......
"Anh, gọi gì em vậy?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hiểu nhìn anh.
Tuy rằng bây giờ cô đã cao 1m62, thế nhưng đứng trước mặt Trình Chi Ngôn cao 1m8, vẫn phải ngẩng đầu lên để nhìn anh.
"Ừ....." Trình Chi Ngôn khẽ đáp lời, ngón tay thon dài trắng nõn của mình nhẹ nhàng đưa lên bờ môi mềm mại, nhíu mày nói:"Đã quên?"
"A?" Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, tiếp tục khuôn mặt đầy nghi hoặc mà nhìn anh, một lát sau lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, nhón chân lên, đến khi bờ môi ấm áp nhẹ nhàng áp lên bờ môi của anh rồi nói:"Anh cố gắng thi tốt!"
"Ngoan." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, mìm cười đưa tay xoa xoa mái tóc của cô.