Editor: Quỳnh Nguyễn
Rất không dễ dàng chờ cô thu tay đi trở về, Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị an tâm đi ngủ mùi thơm nhàn nhạt chuyên thuộc về cô vậy mà nháy mắt nhích lại gần.
Ngay sau đó hai cái tay mềm mại để lên ngực của anh, anh hơi chút kinh ngạc, đôi mắt vừa mới mở trên cánh môi liền truyền đến một trận cảm giác mềm mại.
Mang theo nhàn nhạt vị ngọt hoa quả là hương vị anh quen thuộc.
Trình Chi Ngôn theo bản năng đưa tay bắt lấy cánh tay Tiểu Thỏ, đôi mắt nhìn cô hỏi: "Em làm gì?"
"Ách...Em..." Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, không nghĩ tới nhẹ nhàng hôn một cái vậy mà làm Trình Chi Ngôn thức dậy.
" Không phải nói em nằm không nên lộn xộn sao?" Trong thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo một chút trầm trầm khàn hướng tới Tiểu Thỏ chất vấn nói.
" Liền hôn anh một cái, có cái quan hệ gì..." Tiểu Thỏ bĩu môi, cảm thấy ngữ khí Trình Chi Ngôn nghe qua thật hung dữ.
" Hôn anh một cái có cái quan hệ gì?" Đôi mắt Trình Chi Ngôn hơi hơi híp híp, rung động trong lòng kia thật lâu không có tán đi, "Em có biết em làm ngươi như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không?"
" Này có cái gì nguy hiểm, từ nhỏ đến lớn em không phải vẫn hôn anh như vậy sao." Tiểu Thỏ có chút không phục trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Lại nói, anh không có đè em, không có làm đau em, chỗ nào nguy hiểm!"
"..."
Sau một lúc lâu Trình Chi Ngôn không nói gì, nắm cánh tay cô âm thầm ra sức.
"Ti - -Anh nhẹ chút a..." Cánh tay Tiểu Thỏ bị anh cầm có chút đau, nhịn không được hốc mắt cũng có chút đỏ nói: "Anh dữ như vậy làm gì.... Trong khoảng thời gian này vẫn là như thế này, vừa không cho phép em tùy tiện đụng chạm anh, lại không muốn cùng em ngủ... Trước kia rõ ràng mỗi ngày anh đều ngũ ngon chúc ngủ ngon, hiện tại lại luôn luôn quên mất... Hu hu hu... Có phải anh nước chanh không thích em hay không?"
"..."
Trình Chi Ngôn nghe trong thanh âm cô ủy khuất, nhịn không được nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, lực đạo nắm cánh tay cô cũng buông xuống.
" Không phải anh không thích em... Chỉ là..." Trình Chi Ngôn nhìn cô, trong bóng đêm có chút buồn bực tóm lấy tóc mình.
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trừng mắt nghe anh tiếp tục nói tiếp.
Ai biết anh thở dài một hơi cái gì cũng chưa nói.
"Hu hu hu... Anh chính là không thích em..." Nước mắt Tiểu Thỏ lập tức liền rơi xuống dưới.
Không phải..." Trình Chi Ngôn có chút buồn bực, anh đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, thở dài nói: "Anh chỉ là sợ anh sẽ nhịn không được..."
"Nhịn không được cái gì?" Đầu Tiểu Thỏ chôn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, thanh âm ong ong hướng anh hỏi.
"Nhịn không được..." Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó hơi hơi cúi đầu, cánh môi mềm mại dọc theo trên gương mặt có chút lạnh lẽo của cô nhẹ nhàng hôn qua, cuối cùng đi tới cánh môi phấn nộn của cô, anh ôn nhu hôn cánh môi mềm mại của cô, đôi môi nhẹ nhàng ngậm chặt cánh môi của cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong đầu nháy mắt trống rỗng, cả người giống như bị điện giật, lập tức liền không có tri giác.
Hơi thở trong veo mà lạnh lùng riêng biệt trên người anh bao quanh cả người cô, hô hấp anh ấm áp phun trên gương mặt cô, mang đến một chút cảm giác ngứa, mà cánh môi của cô bị anh ngậm ở trong miệng, hết sức ôn nhu đối đãi.
***********