Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Loại cảm giác lẻ loi một mình đi tới một lớp xa lạ này thật sự một chút cũng không tốt.

Tiểu Thỏ đang đánh giá khắp nơi, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng cô: "Tiểu Thỏ."

"Uh`m?" Tiểu Thỏ theo bản năng lên tiếng, quay đầu lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Ninh Thư đang đứng thẳng người sau lưng mình.

"Ai!? Cố Ninh Thư?Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tớ với cậu cùng lớp a." Cố Ninh Thư hướng tới cô cười cười, cầm cặp sách thuận tiện ngồi xuống vị trí sau lưng cô nói: "Cậu không xem thông báo phân lớp sao?"

" Ách...Tớ chỉ chú ý xem danh sách nữ sinh..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nở nụ cười một chút, gãi gãi đầu chính mình nói: "Tớ nhìn thấy Đồng Đồng không có cùng lớp với tớ, tớ liền không có tiếp tục nhìn xuống."

" Cô ấy ở lớp ba, chúng ta ở lớp một, ở giữa còn ngăn cách một cái lớp hai." Cố Ninh Thư thuận miệng đáp: "Nhưng mà có thể đến lớp học thấy cậu, tớ còn là rất cao hứng."

" Ha ha. Tớ cũng vậy." Tiểu Thỏ cười hì hì hướng tới cậu nói.

Đến khi bạn cùng lớp đều đã đến đủ, chủ nhiệm lớp gọi mấy người học sinh giúp đỡ mang sách giáo khoa đi phát, sau đó lại sắp xếp chỗ ngồi đang loạn thất bát tao theo vóc dáng chiều cao, liền tuyên bố tan học.

Cho nên mãi đến tan học Tiểu Thỏ ngoại trừ biết mình ngồi cùng bàn với bạn tên Đường Tiểu Vũ ra thì cái gì cũng chưa kịp hỏi.

Mà chỗ ngồi Cố Ninh Thư đúng lúc lại bị sắp xếp ở tại phía sau Tiểu Thỏ.

Về phần bạn mới ngồi cùng bàn Cố Ninh Thư gọi là gì Tiểu Thỏ cũng không biết...

Sau khi tan học về nhà, Tiểu Thỏ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Chi Ngôn thu dọn hành lý trong phòng khách.

Anh đã sắp sửa toàn bộ quần áo mang đi học xong, đang cất từng bộ vào trong rương hành lí.

Tiểu Thỏ đứng ở cửa nhìn một hồi rốt cục mở miệng nhẹ nhàng hô một tiếng: "Anh nước chanh?"

"Uh`m?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở cửa, cười cười, thanh âm ôn nhu nói: "Trở về khi nào, tại sao đứng ở cửa không tiến vào a?"

" Có phải anh..... Ngày kia liền phải đi học hay không?" Tiểu Thỏ mở to một đôi mắt ngập nước nhìn anh, thanh âm yếu ớt hỏi.

"Đúng vậy." Trình Chi Ngôn không khỏi bật cười nói: "Không phải em đã sớm biết sao?"

" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới hôm nay ở trong lớp, cái loại cảnh tượng trong mắt đều là người xa lạ này, "Trước vốn đang cảm thấy không có gì... Không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có chút không nỡ anh nước chanh..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ.

Cô đứng ở bên trong ánh mặt trời giữa trưa, ngoài cửa là lá cây xanh tươi và bầu trời xanh lam, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua thân thể của cô, chiếu lên trên mặt đất một mảnh màu vàng, mà bóng dáng thon gầy cô bóng dáng thon gầy đứng ở nơi đó bị ánh mặt trời chiếu sáng bên cạnh gần như trong suốt.

Trình Chi Ngôn trầm mặc.

Từ nhỏ đến lớn, hai người bọn họ gần như không xa cách thời gian dài.

Xa cách dài nhất cũng là lúc ăn tết, hai người bọn họ mỗi người trở về mỗi quê nhà.

Nhưng mà tết xong liền lại tụ cùng một chỗ lần nữa.

Bây giờ anh đi một thành thị xa lạ bắt đầu con đường nghiên cứu học hỏi đại học, cô lại ở lại cái thành phố đã không còn anh này như cũ.

Đối mặt bốn năm xa cách tương lai, ngay cả anh cũng không biết có thể ứng phó xong hay không, huống chi Tiểu Thỏ còn nhỏ a...

------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui