Editor: Quỳnh Nguyễn
"A??" Trong phòng học nhất thời vang lên từng đợt tiếng kêu rên.
" Trước kia thời gian huấn luyện quân sự trường học chúng ta bình thường là hai tuần lễ, nhưng mà từ hôm nay trở đi lãnh đạo quyết định, huấn luyện quân sự từ hai tuần lễ kéo dài đến một tháng!" Chủ nhiệm lớp vẻ mặt nghiêm túc nhìn tất cả bạn cùng lớp, lớn tiếng nói: "Nói cách khác, mãi cho đến lễ quốc khánh mới thôi, các em cũng phải tham gia huấn luyện quân sự."
"Không cần a!!"
" Cuộc đời sợ nhất huấn luyện quân sự a!"
"Tớ vốn cho là huấn luyện quân sự cao trung đã cực kỳ bi thảm, không nghĩ tới đại học mới đúng địa ngục nhân gian a..."
Phòng học lập tức lại vang lên từng đợt kêu rên.
" Nhưng đây còn không phải thảm nhất!" Chủ nhiệm lớp chờ học sinh trong lớp đã kêu rên không sai biệt lắm lại tung một quả bom.
"A!? Còn có a!?"
" Chuyện thảm nhất là..." Thanh âm chủ nhiệm lớp dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng tới mọi người nói: "Trong lúc huấn luyện quân sự bất luận người nào cũng không được có lý do gì xin phép để trốn tránh huấn luyện quân sự, hơn nữa! Trong lúc huấn luyện quân sự cấm rời khỏi trường học!"
"Gì!?"
"Không phải đâu!!?"
" Ngay cả nhà cũng không cho về sao? Suốt cả một tháng a!"
Tất cả phòng học vừa rồi vẫn chỉ là kêu rên khắp nơi, giờ phút này quả thực liền giống như bom nguyên tử nổ mạnh.
Có chút học sinh đến từ tỉnh khác, vốn Chủ nhật liền không có thể về nhà, cho nên nghe xong những lời này của chủ nhiệm lớp liền không có cảm thấy gì, nhưng mà những cái học sinh trong tỉnh này vốn là nghĩ Chủ nhật có thể về nhà chơi một chút, nhưng mà trước mắt ngay cả cổng trường cũng không thể ra rồi...
" Không phải như vậy chứ!" Kỷ Lâm Khải vẻ mặt khiếp sợ nhìn chủ nhiệm lớp trước bục giảng, cả người đều sắp khóc nói: "Tớ nghĩ Chủ nhật có thể về nhà ăn chân giò heo của mẹ, nếu như ở trường học một tháng trở về, mẹ tớ thấy tớ gầy đi sẽ đau lòng nhiều lắm a..."
Trương Vũ Phi vẻ mặt ghét bỏ nhìn Kỷ Lâm Khải nói: "Cậu đang nói đùa sao? Cậu ăn hết như vậy còn Kỷ Hiểu Lam a, hình thể đều sắp cùng Hòa Thân trong phim truyền hình không sai biệt lắm rồi..."
Vương Thước gật đầu nói: "Cậu nói cậu là truyền nhân mười tám của Hòa Thân tớ còn tin tưởng!"
"Hai ngươi tránh ra!" Kỷ Lâm Khải đầu đầy hắc tuyến, xoay người nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tâm tình của tớ chỉ có Trình Chi Ngôn mới có thể lý giải, bởi vì cậu ấy cũng là trong tỉnh Giang Tô, cậu nhất định cũng muốn Chủ nhật về nhà, đúng hay không?"
"..." Trình Chi Ngôn nhăn lông mi thanh tú, không nói gì.
Trong lúc huấn luyện quân sự không thể ra cổng trường, không thể về nhà?
Không biết vì sao trong đầu của anh đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ.
Nếu như cô biết tin tức này, trong mắt to trắng đen rõ ràng kia nhất định sẽ tràn đầy đều là thất vọng đi.
"Được, được! Không phải là thời gian một tháng sao?" Chủ nhiệm lớp đứng ở phía trước bục giảng gõ gõ mặt bàn, lớn tiếng nói: "Các em cũng không là đứa bé, lên đại học chính là bước đầu tiên rời khỏi nhà, vừa mới bắt đầu thời điểm khó tránh sẽ nhớ nhà, đến khi quen sẽ cảm thấy trường học vẫn lại là tốt! Được rồi, chúng ta không thảo luận vấn đề này, buổi sáng ngày mai chính là ngày đầu tiên mọi người bắt đầu huấn luyện quân sự, lớp trưởng Trình Chi Ngôn lập tức mang vài người cùng đi theo thầy lĩnh trang phục huấn luyện quân sự một chút, học sinh khác tập hợp phía dưới phòng học, cái bí thư chi bộ Đoàn kia... Gọi là gì... Vương Chiêu Quân? Em phụ trách kỷ luật đồng học một chút!"
--------------------