Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cậu ta một hồi, chỉ cười không nói.
" Xem đi, bị tớ nói trúng rồi!" Trương Vũ Phi đi đến cửa phòng ngủ bọn họ, đưa tay lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa cho bọn họ, sau đó đẩy cửa đi vào nói: "Nhưng mà tớ đối với nữ sinh Trình Chi Ngôn thích vẫn tương đối tò mò, lớp trưởng chúng ta đẹp trai như vậy ưu tú như vậy, có thể nhìn tới nữ sinh ít nhất cũng phải là giống như thiên tiên đi? Trình lớp trưởng, có thể cho chúng ta nhìn xem ảnh chụp hay không?"
Vừa nghe Trương Vũ Phi nói như vậy, hai người khác lập tức xông tới, vẻ mặt bì ổi tươi cười nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Mau mau! Cho chúng ta nhìn ảnh chụp!"
" Không có." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh nói một tiếng, sau đó cầm trang phục trong tay đặt trên bàn mình, thấp giọng nói: "Trời nóng thế này, các cậu cũng không định đi tắm rửa một cái sao?"
" Ôi, vừa nói như vậy mồ hôi trên người tớ chảy ra cả người, sắp thối a!" Kỷ Lâm Khải cúi đầu ngửi ngửi quần áo mình, vốn bộ dáng anh ta cũng có chút béo, hơi vận động một chút liền ra mồ hôi cả người, hơn nữa vừa rồi chủ nhiệm lớp yêu cầu duy trì trật tự trong lớp, sắp xếp các học sinh xếp hàng lĩnh quần áo huấn luyện quân sự dưới lầu, mồ hôi ra toàn thân, giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy cả người chính mình đều sắp ôi thiu rồi.
"Vậy tắm, trong phòng vệ sinh phòng ngủ không phải có vòi hoa sen tắm rửa sao?" Vương Thước cầm lấy chén trà trên bàn uống môt ngụm nước thuận miệng trả lời một câu.
" Chán ghét a! Mới lần đầu tiên gặp mặt liền làm cho người ta lột sạch quần áo cho các cậu xem, người ta xấu hổ a!" Kỷ Lâm Khải một tay làm Lan Hoa Chỉ một tay làm bộ quăng khăn tay trong không trung một chút, thanh âm mảnh mai nói.
"Phốc - -!!"
Vương Thước phun toàn bộ nước vừa mới uống đi vào ra.
Trương Vũ Phi đầu đầy hắc tuyến đứng ở đối diện Vương Thước, chỉ cảm thấy có nước càng không ngừng từ chân mày mình nhỏ giọt, cậu ta kiềm chế nghiến răng nghiến lợi hô một câu: "Vương! Chiêu! Quân!"
" Khụ khụ khụ... Xấu hổ... Thật sự là có chút người quá thối tha không biết xấu hổ rồi...." Vương Thước vội vàng rút một tờ giấy lau mặt từ trên bàn, lúng ta lúng túng lau mặt cho Trương Vũ Phi...
"Tớ đi tắm rửa!"
Kỷ Lâm Khải vừa thấy tình hình bất thường, vội vàng xoay người trốn vào buồng vệ sinh.
Nhưng mà sau ba mươi giây, buồng vệ sinh liền truyền đến một trận tiếng nước ào ào.
Ngay sau đó một tiếng thét chói tai giọng nam vang lên: "A - -!!"
Sau đó một cái bóng dáng trần trụi trắng trẻo mập mạp từ trong phòng vệ sinh vọt ra.
Trình Chi Ngôn, Trương Vũ Phi, Vương Thước trợn mắt há hốc mồm xem Kỷ Lâm Khải một bàn tay che ngực một cánh tay kia che phía dưới trước mắt, khiếp sợ nói không ra lời.
" Nằm máng! Nước bên trong vòi hoa sen là lạnh a!" Trên người Kỷ Lâm Khải còn có nước vừa mới xối, cậu ta nhịn không được mắng một câu thô tục, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt khó tin của ba vị bạn cùng phòng, lúc này mới nhớ tới chính mình vừa rồi đã cởi quần áo, bây giờ thân thể còn trần truồng, vì thế lại hô một tiếng "Nằm máng", xoay người lại thẳng đến buồng vệ sinh.
Trong ánh mắt Vương Thước chỉ còn lại có một cái mông trắng bóng hướng tới buồng vệ sinh chạy như điên.
"A! Vừa rồi lão tử đã đặc biệt thấy cái gì rồi sao!" Vương Thước sửng sốt thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, buồn bực hận không thể đem hai mắt của mình móc ra.
" Đừng nói giống như cậu không đi qua phòng tắm nam." Trình Chi Ngôn vẻ mặt cố giả bộ bình tĩnh hướng tới cậu ta thản nhiên nói.