Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Vậy vừa rồi cậu..." Tiểu Thỏ giật giật môi, muốn hỏi vừa rồi lúc mấy cái đứa bé trai kia đẩy cậu, tại sao cậu không đánh trả.

" Ngày đầu tiên đi học, thầy đã nói, Taekwondo là dùng cường thân kiện thể, không phải dùng để đánh nhau!" Từ Cảnh Thần cau mày nhìn Tiểu Thỏ tiếp tục nói: "Không đợi đối phương ra tay trước tuyệt đối không thể chủ động đi đánh người khác."

" Ha ha... Ha ha..." Tiểu Thỏ xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, trách không được vừa rồi cậu nói không cần mình giúp.

"Được rồi, cô còn đứng ở chỗ này làm gì, chờ bọn họ đứng lên từ trên mặt đất tiếp tục đánh sao?" Từ Cảnh Thần tức giận hướng tới Tiểu Thỏ nói một câu, xoay người cầm lấy cặp sách của mình và cô trên mặt đất túm cánh tay của cô, liền đem kéo cô ra khỏi hẻm nhỏ.

Lúc này Tiểu Thỏ mới phát hiện, khí lực người này túm chính mình hoàn toàn không phải một đẳng cấp cùng mấy cái đứa trẻ đánh mình vừa rồi.

Từ Cảnh Thần túm Tiểu Thỏ chạy lên phía trước rất lâu, lúc này mới dừng lại.

Tiểu Thỏ sớm đã chạy trốn thở hồng hộc, cậu dừng lại cô lập tức liền hai tay đỡ đầu gối từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Từ Cảnh Thần đánh giá cô trên dưới một phen, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Tố chất thân thể cô như vậy còn muốn đánh nhau giúp tôi?"

"Cậu.... Cái gia hỏa kia...Tôi tốt bụng giúp cậu.... Cậu...Cậu ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói!" Một bàn tay Tiểu Thỏ vỗ ngực mình thở hổn hển hơn nửa ngày mới thuận khí.

" Ai muốn cô hỗ trợ, tôi không có quan hệ gì với cô, cô thực nghĩ đếnocoo là chị gái tôi sao?" Từ Cảnh Thần khinh thường hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cuối cùng còn không phải dựa vào tôi giải quyết giúp cô?"

"Cậu..." Tiểu Thỏ trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, cứ thế một câu đều đã không nói chuyện.

Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu nói: "Coi như quên đi, tôi xen vào việc của người khác, nếu cậu không có chuyện gì, tôi về trước."

Nói xong, cô khom lưng cầm lấy cặp sách cậu để trên mặt đất, xoay người chuẩn bị đi.

" Đừng đi." Từ Cảnh Thần túm cánh tay của cô, thanh âm trầm thấp hô một tiếng.

"Làm gì?" Tiểu Thỏ quay đầu hướng tới cậu nhíu mày.

" Nơi này cô bị thương..." Từ Cảnh Thần chỉ vào chỗ cô bị mấy đứa bé trai kia cào trên cánh tay, không quá vui nói: "Trở về tôi băng bó giúp cô một chút."

"A?" Tiểu Thỏ trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp.

" Nhà tôi ở đàng kia." Từ Cảnh Thần đưa tay chỉ đối diện đường cái, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Miệng vết thương bị nhiễm liền không tốt, theo tôi trở về."

"Ách..." Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn cậu, trong ánh mắt trần trụi lộ ra một cái tin tức:

Tiểu huynh đệ, không phải cậu nhìn tôi cực kỳ khó chịu sao? Tại sao hiện tại muốn giúp băng bó tôi?

Trên mặt Từ Cảnh Thần có chút không quá tự nhiên, cậu quay đầu đi, chính mình hướng tới tiểu khu vừa đi vừa nói: "Nếu không nhìn trên mặt mũi cô giúp tôi, tôi mới mặc kệ cô, cô tới hay không."

" Ha ha." Tiểu Thỏ cười hì hì đi theo sau lưng cậu vừa đi vừa nói: "Đừng như vậy a, tôi biết, thực ra cậu là mặt lạnh tim nóng, loại tình huống này tôi biết một người vô cùng giống!"

"..." Từ Cảnh Thần tại địa phương Tiểu Thỏ không thấy được nhịn không được trợn trừng mắt.

Phụ nữ quả nhiên chính là phiền toái.

-----

Trong nhà Từ Cảnh Thần.

Tiểu Thỏ đánh giá phòng khách trống trải nhà cậu, còn có phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, nhịn không được chậc lưỡi nói: "Nhà cậu thực quạnh quẽ a."

-----------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui