Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor Quỳnh Nguyễn.

"Vậy cậu....." Trên khuôn mặt Tiểu Thỏ đang dần hồng lên, hướng về cô ấy hỏi nhỏ:"Cậu có phải rất là am hiểu về chuyện kia không?"

"A?" Đường Tiểu Vũ sững sờ một chút mới miễn cưỡng gật đầu nói:"Đọc qua nhiều tiểu thuyết như vậy, dù sao cũng biết một chút, nếu so sánh với nội dung trong sách dạy trong trường thì kiến thức nhiều hơn rất nhiều!"

"Quá tốt rồi!" Tiểu Thỏ nghe vậy vỗ đùi một cái, đôi mắt sáng lên nhìn Đường Tiểu Vũ nói:"Tớ xin bái cậu làm thầy!"

"Cái gì?"

"Nói cho tớ một chút kiến thức liên quan chuyện kia thôi!" Tiểu Thỏ nhìn cô bằng ánh mắt đầy khát vọng nói.

"..... Cậu..... Chắc chắn chứ??" khóe miệng Đường Tiểu Vũ giật giật, không phải chứ..... Bình thường nhìn bề ngoài TIểu Thỏ ngây thơ đáng yêu, không ngờ đối với chuyện kia lại có khát vọng mãnh liệt như vậy!

"Xác định!" Tiểu Thỏ hướng về cô một lần nữa khẳng định.

"Được! Sau khi tan học, theo tớ về nhà!" Tiểu Vũ cũng vỗ đùi một cái, liền đồng ý chuyện này.

Từ hôm đó, cứ sau khi tan học, mỗi buổi tối Tiểu Thỏ lại đi đến nhà Tiểu Vũ để làm bài tập, viết xong bài tập, ngay dưới giường cô ấy là một cái rương chứa đầy sách vở, liên quan rất nhiều đối với chuyện kia..... Ngượng ngùng..... Chứa đựng rất nhiều kiến thức.

Sau đó.....

Trình Chi Ngôn cảm thấy gần đây tình cảm của Tiểu Thỏ đối với anh ngày càng phai nhạt.

Trước đây mỗi lần anh gọi điện cho cô, cô đều cố gắng nói với anh hết chuyện này đến chuyện khác, mỗi ngày trôi qua cứ như chưa bao giờ hết chuyện để nói, nhưng mấy hôm gần đây, anh muốn gọi điện thoại cho cô, cô đều trả lời cho có lệ sau đó không bảo cô đang có chuyện gấp thì cũng bảo cô muốn đi đọc sách rồi tắt máy.

Đọc sách, đọc sách.....

Trình Chi Ngôn cau mày, nhìn điện thoại đã cúp máy, trong lòng bất chợt cảm thấy khó chịu mà không hiểu tại sao.

Mặc dù nói đi đọc sách là chuyện tốt, nhưng đâu phải lúc nào cũng bận rộn thế chứ???

Bài tập có nhiều vậy sao, rốt cuộc là môn học nào, làm cô phải tập trung vào chuyện đọc sách chứ.....

"Ơ, Trình Chi Ngôn, làm sao vậy, lúc nãy mới lên ban công một chút sao đã trở lại rồi, a, không phải cậu với người yêu cãi nhau chứ?" Vương Thước đang nằm ở trên giường đọc sách, đưa đầu nhìn ra, hướng về Trình Chi Ngôn hỏi.

"Đúng vậy, cảm giác này có chút không sai, mấy hôm nay, cậu vừa đi ra ban công, không lâu sau liền đã trở lại, làm sao, bạn gái cậu không quan tâm tới cậu à?" Kỷ Lâm Khải vừa gặm đùi gà bên cạnh, vừa nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

Trương Vũ Phi cầm bàn chải đánh răng đứng cạnh chậu rửa mặt, vằ đánh răng vừa hướng Trình Chi Ngôn hỏi:"Theo tớ đoán được, thì cậu ấy nhất định đã chọc cho bạn gái mất hứng!"

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn từng người một chút, chậm rãi đi tới bàn của mình, ngồi xuống, một tay khoát lên ghế tựa, một tay cầm cái điện thoại di động trong tay xoay tới xoay lui.

Nghĩ lại lời nói của Trương Vũ Phi, anh khẽ cau mày, anh cũng cảm thấy mấy ngày nay Tiểu Thỏ đối với anh có chút lạnh nhạt, không lẽ đúng như cậu ta nói, cô đúng là mất hứng với anh?

Tại sao cô lại mất hứng?

Trình Chi Ngôn quay đầu đi, hé mắt nhìn ban công vừa được quét dọn sạch sẽ.....

Tính ra, anh và cô đã hơn hai tuần lễ chưa nhìn thấy nhau.

Từ nhỏ đến lớn, đây có lẽ là lần đầu hai người chia lìa lâu đến như thế.

Tiểu Thỏ..... Có phải là bởi vì lâu không nhìn thấy anh nên mới mất hứng......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui