Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Ba người kia nhìn thoáng qua lẫn nhau, cười hắc hắc nói: "Kia hiển nhiên, cậu cũng đừng dùng em gái tới giả mạo bạn gái a! Đánh chết chúng ta đều sẽ không tin!"

". . ." Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trừng mắt, cũng chẳng muốn theo chân bọn họ giải thích, lắc đầu, đi trở về trước mặt bàn học chính mình, kéo ghế dựa ra ngồi xuống nói: "Vậy liền xem như không có đi."

" Ha ha, muốn chúng ta giới thiệu mấy mỹ nữ giúp cậu hay không?" Vương Thước vội vàng tiến đến bên cạnh anh, bát quái hề hề nói: "Mấy nữ sinh lớp học chúng ta đã có người hỏi tớ số di động của cậu bao nhiêu rồi."

"Không cần." Trình Chi Ngôn thản nhiên nói: "Không có hứng thú."

". . ."

Có lẽ là thật không ngờ Trình Chi Ngôn sẽ từ chối rõ ràng như vậy, Vương Thước có chút phẫn nộ sờ sờ cái mũi của mình nói: "Vì sao a? ? Mặc dù hiện tại cậu còn không thích người ta, nhưng mà mặc kệ nói như thế nào có thể tiếp xúc thử xem sao, nói không chính xác liền xem mắt, đến lúc đó biến thành một đôi a."

"Tớ có người trong lòng." Trình Chi Ngôn xoay người lại nhìn Vương Thước, thanh âm trầm giọng nói: "Sẽ không thích người khác."

"Ai. . . Nhưng mà.." Vương Thước còn muốn nói tiếp chút gì ngưỡng cửa đã truyền đến một trận tiếng đập cửa, ngay sau đó đó là thanh âm huấn luyện viên to rõ la lớn: "107 ký túc xá! ! Kiểm tra phòng rồi ! !"

"A...! Đến đây, đến đây! !" Kỷ Lâm Khải lại chạy vội đi mở cửa rồi.

Sau một tuần, sau khi Trình Chi Ngôn kết thúc một tháng huấn luyện quân sự, trường học có lòng từ bi,; để cho bọn họ về nhà mừng Quốc Khánh.

Nhà Kỷ Lâm Khải và Trình Chi Ngôn vốn là Giang Tô, cho nên xế chiều hôm đó thầy giáo tuyên bố có thể bắt đầu nghỉ, hai người bọn họ trở về ký túc xá thu thập xong đồ đạc, sau đó đi nhà ga mua vé.

Mà Vương Thước và Trương Vũ Phi bởi vì nhà ở tỉnh khác, cho nên ngày nghỉ Quốc Khánh liền không quay về, chẳng qua hai người bọn họ không có quên dặn dò Trình Chi Ngôn và Kỷ Lâm Khải bảy ngày sau trở về nhất định phải nhiều mang chút ăn ngon tới.

Bởi vậy, trời gần sụp tối Trình Chi Ngôn rốt cục trở lại nhà mình, trong lòng thậm chí có chút cảm khái, suốt cả một tháng a, anh rốt cục trở lại.

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn biệt thự một mảnh mông lung trong bóng đêm trước mắt, bên tay trái là nhà mình, tay phải là nhà Tiểu Thỏ, của hai nhà kề bên nhau.

Giờ phút này, trong phòng nhà anh tối như mực, hiển nhiên là trong nhà không ai.

Mà trong phòng nhà Tiểu Thỏ chỉ có đèn trong phòng Tiểu Thỏ ở lầu hai là sáng, người này... Hẳn là đang làm bài tập đi...

Khóe môi Trình Chi Ngôn cong lên, về nhà mình cất kỹ hành lý trước, sau đó lại tắm rửa một cái lúc này mới chậm rãi từ từ đi nhà Tiểu Thỏ.

Hai người anh và Tiểu Thỏ đều có cái chìa khóa cửa nhà đối phương.

Cho nên Trình Chi Ngôn cầm cái chìa khóa lập tức mở cửa, hướng tới phòng Tiểu Thỏ trên lầu đi, trong lòng còn đang suy nghĩ như thế nào mới có thể cho cô kinh hỉ.

Đi đến cửa phòng Tiểu Thỏ, cánh cửa phòng cô là nửa khép, đèn sáng bên trong xuyên qua khe cửa lộ ra, rơi xuống một mảnh ánh sáng màu vàng ở trên mặt đất.

Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, Tiểu Thỏ đang nằm sấp trước mặt bàn học chính mình, nghiêm túc đọc sách, không có chút nào phát hiện Trình Chi Ngôn đã vào được.

Người này... Nhìn cái gì a, nghiêm túc như vậy?

Trong lòng Trình Chi Ngôn tràn đầy đều là nghi hoặc, anh đi đến phía sau Tiểu Thỏ, hơi hơi cúi người hướng tới quyển sách trước mặt cô nhìn qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui