Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Kỳ thật Tiểu Thỏ vốn là một chút đều không có nhận thấy được Trình Chi Ngôn vào, dù sao cô xem sách quá chuyên chú, Trình Chi Ngôn đi đường lại không có thanh âm gì.

Nhưng mà mấu chốt là, Trình Chi Ngôn vừa mới tắm qua, trên người còn mang theo một chút mùi sữa tắm thơm ngát, cho nên khi anh cúi người tới gần Tiểu Thỏ, cái mũi Tiểu Thỏ linh mẫn đột nhiên ngửi được một trận mùi thơm ngát quen thuộc.

Cái loại mùi quen thuộc này là mùi mỗi lúc trời tối ôm Trình Chi Ngôn đi ngủ lúc trước mới có thể ngửi được.

Trong lòng Tiểu Thỏ lập tức cả kinh, một đôi tay "Bốp" một tiếng che sách đang xem trước mặt mình, nháy mắt quay đầu lại, một đôi mắt ngập nước vừa vặn chống lại ánh mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn.

Hai người nhìn nhau hai giây, Tiểu Thỏ kinh hồn táng đảm nuốt nước miếng một cái, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy, cường bạo xả ra một nụ cười tươi tắn hướng tới anh nói: "Anh nước chanh...Anh...Anh trở lại?"

"Uh`m..." Đôi mắt thâm thúy của Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, khóe môi mỏng gợi lên một cái tươi cười đẹp mắt, anh chớp chớp mắt, thuận miệng hỏi: "Đang nhìn cái gì?"

Lúc anh nói những lời này hoàn toàn không có ý tứ đứng thẳng lên, liền nhất định bảo trì tư thế như vậy, thậm chí còn lại đến gần Tiểu Thỏ một chút.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chóp mũi của anh sắp chạm chóp mũi mình rồi.

" Ách..Em... Đang nhìn sách..." Một trái tim nhỏ của Tiểu Thỏ ở trong lồng ngực đập "Phù phù phù phù", hận không thể trực tiếp từ trong cổ họng xuất hiện.

Xong rồi, xong rồi!

Tuần trước cô từ Nam Kinh rời khỏi, Trình Chi Ngôn dặn đi dặn lại để cho cô trong khoảng thời gian này không được nhìn tiểu thuyết ngôn tình...

Thực ra cô cũng thật sự một tuần không có nhìn, nhưng mà hôm nay cô vừa mới kết thúc thi tháng, cô vốn nghĩ coi như là Trình Chi Ngôn kết thúc huấn luyện quân sự nghỉ trở về, dù thế nào cũng phải là ngày mai vì thế liền nghĩ thừa dịp anh còn chưa có trở lại nhanh nhìn một cái...

Không nghĩ tới...

Tiểu Thỏ lại dùng lực nuốt nước miếng một phen.

Trên mặt đã là một bộ dáng sắp khóc.

"Sách gì?" Đôi mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô.

" Không có gì... Thật sự không có gì..." Hai tay Tiểu Thỏ che tiểu thuyết trên bàn, trong đầu liều mạng nghĩ biện pháp ứng đối Trình Chi Ngôn, ""Đúng rồi, anh nước chanh, anh trở về khi nào?"

" Nửa giờ trước." Trình Chi Ngôn nhìn biểu tình trên mặt Tiểu Thỏ, thực ra đã đoán được cô vừa rồi nhìn cái gì, chỉ là nhìn bộ dáng cô liều mạng muốn che giấu liền nhịn không được muốn đùa cô.

" Này... Sớm như vậy liền trở lại?" Khóe môi Tiểu Thỏ cứng ngắc, thanh âm lắp bắp nói: "Vậy cái kia...Em còn tưởng rằng buổi sáng ngày mai anh mới có thể trở về."

" Uh`m..." Trình Chi Ngôn nhẹ gật gật, khóe môi gợi lên nhàn nhạt mỉm cười nói: "Vốn là định buổi sáng ngày mai lại ngồi xe trở về, nhưng mà... Nghĩ muốn cho em một kinh hỉ, cho nên liền trực tiếp mua vé xế chiều hôm nay trở lại... Nếu không bởi vì đường cao tốc bị tắc gần một giờ anh đã trở về càng sớm một chút.

"Vâng... Thật không??" Tiểu Thỏ nghe lời của anh, chỉ cảm thấy chính mình sắp cười không nổi rồi.

Nếu như anh nước chanh nhà cô trở về sớm một giờ mà nói, lúc ấy cô hẳn là còn chưa bắt đầu xem quyển tiểu thuyết này a....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui