Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Anh ta bao nhiêu tuổi?" Từ Cảnh Thần thấy cô không có phản bác, dưới đáy lòng lặng im coi bọn họ là hàng xóm thông thường.

"Ách...Lớn hơn tôi bảy tuổi." Tiểu Thỏ còn suy nghĩ một vấn đề, cho nên Từ Cảnh Thần hỏi như vậy cô theo bản năng trả lời.

"A..., đó chính là lớn hơn tôi mười một tuổi rồi." Từ Cảnh Thần khẽ nhíu mày, ở trong lòng tính toán một cái, sau đó kỳ quái nói: "Vậy anh ta hiện tại đã lên đại học rồi hả?"

"Đúng vậy, lên Đại Nhất (đại học năm nhất) rồi." Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.

"Lão Nam Nhân." Từ Cảnh Thần khinh thường nói một câu.

"..."

Tiểu Thỏ nhất thời không nói gì, cô nhịn không được giật giật khóe miệng nhìn Từ Cảnh Thần vẻ mặt kiêu ngạo, ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ nếu cậu có bản lĩnh ngay trước mặt Trình Chi Ngôn gọi anh Lão Nam Nhân a, nhìn anh sửa chữa cậu như thế nào.

" Cha mẹ anh ta còn đủ chứ?"

"A?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cậu.

" Cha mẹ có ly hôn hay không, có người nào không có ở trần gian hay không?" Từ Cảnh Thần tiếp tục hỏi.

"Không có a, ba mẹ anh đều tốt, tình cảm cũng rất tốt."

" Thành tích anh ta tốt không?"

"Cũng giống cậu, hạng nhất cả năm."

"Thi Thanh Hoa hay là Bắc Đại?"

"Ách... Nam đại."

"A..., kia cũng không được tốt lắm sao ngay cả Thanh Hoa Bắc Đại cũng thi không đậu." Từ Cảnh Thần lại là vẻ mặt khinh thường bình luận.

"..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cậu, đứa trẻ này thật là cực kỳ đáng đánh đòn a.

" Người như thế chán ghét nhất." Từ Cảnh Thần trầm mặc chốc lát, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Thân thế tốt, thành tích tốt, bộ dáng cũng không sai, tôi chán ghét người như thế nhất."

"A? Vì sao??"

"Không vì cái gì."

"A..... Thực ra cậu chính là hâm mộ ghen ghét đi?" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, nhìn khuôn mặt đẹp trai Từ Cảnh Thần trước mắt, thực ra nếu không phải mẹ cậu ta qua đời sớm mà nói, cũng hẳn là giống Trình Chi Ngôn, thân thế tốt, thành tích tốt, bộ dáng cũng đẹp trai....

Chỉ tiếc...

"..." Từ Cảnh Thần ngớ ra, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một lúc lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy, cầm cặp sách chính mình xoay người hướng tới phương hướng cửa chính vừa đi vừa nói: "Tôi đi, tạm biệt."

"A, uy uy... Nói chuyện nói cho hết, như thế nào đột nhiên liền đi??" Tiểu Thỏ vội vàng đứng dậy, đi theo sau lưng cậu ta, "Sẽ không là bị tôi nói trúng tâm sự thẹn quá thành giận chứ?"

Từ Cảnh Thần ngẩn ra, xoay người lại, giận dữ nhìn Tiểu Thỏ, gằn từng chữ nói: "Cô cũng chán ghét giống nhau."

"..." Trong mắt Tiểu Thỏ vô tội nhìn cậu.

"Tôi đi, buổi tối gặp!" Từ Cảnh Thần trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái lập tức ra ngoài.

"..."

Mãi cho đến khi bóng dáng Từ Cảnh Thần biến mất Tiểu Thỏ mới có chút không nói gì nghiêng dựa ở trên khung cửa, thở dài một hơi.

Đứa nhỏ này, nếu như mẹ nó còn sống mà nói, hẳn là tính cách cũng sẽ không biến thành như vậy đi?

" Tên nhóc vừa rồi kia là ai?" Trình Chi Ngôn nghiêng dựa ở trên khung cửa nhà mình như Tiểu Thỏ, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Uh`m?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn cách vách, bất đắc dĩ nói: "Cậu ta chính là con trai của cái bác sĩ mẹ em thích kia, Từ Cảnh Thần."

"Chính là cậu ta a..." Trình Chi Ngôn vẻ mặt có vẻ đăm chiêu nhìn Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu lắc đầu cười nói: "Thật sự là tiểu quỷ chán ghét."

" Thực ra cậu ta... Không tồi a..." Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút thở dài nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui