Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Bởi vì bọn họ tổng cộng là năm người ra ngoài, cho nên liền đi hai chiếc xe.

Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đi một chiếc xe nói chỗ ăn cơm cùng lái xe lại quay đầu nhìn Trương Vũ Phi bọn họ cũng lên xe, lúc này mới để cho lái xe chạy.

Nhưng mà bên này, sau khi Trương Vũ Phi bọn họ ngồi trên một chiếc xe taxi khác, mắt thấy xe Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ phía trước khởi động, liền chỉ vào chiếc xe bọn họ kia hướng tới lái xe nói: "Sư phó thấy chiếc xe phía trước kia sao..."

"Thấy được!" Sư phó lái xe không đợi Trương Vũ Phi bọn họ nói hết lời liền đột nhiên nhấn ga, giống như mũi tên rời cung nháy mắt bay ra ngoài.

Nằm máng!

Vương Thước và Kỷ Lâm Khải ngồi ở phía sau không chú ý một cái bị quán tính trực tiếp ngã ở chỗ tựa lưng phía sau.

"Không phải... Sư phó..." Thân thể Trương Vũ Phi cũng là đột nhiên ngưỡng về sau, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra liền thấy lái xe sắp va chạm một chiếc xe con phía trước rồi.

"Mẹ kiếp! Cẩn thận a!" Trương Vũ Phi vội vàng nắm chặt tay vịn xe, mở to hai mắt nhìn lái xe hô lớn.

"Chút lòng thành!" Sư phó lái xe miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, trên tay đột nhiên đánh tay lái, đó là một cái đột nhiên thay đổi, xe gần như sát chiếc xe con đi qua.

"!!!"

Trái tim ba người kia trên xe bị dọa đến từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.

Rất không dễ dàng đợi cho sư phó lái xe đi vững vàng, Trương Vũ Phi bọn họ rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là lại nhìn lại ngoài của sổ xe, xe taxi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ ngồi sớm đã không có tung tích.

"Mẹ kiếp, sư phó, vừa rồi tôi chỉ vào xe taxi kia a!" Trương Vũ Phi trong lòng cả kinh, quay đầu liền hướng tới lái xe hỏi.

" Đi qua a." Sư phó lái xe ở giữa sương khói lượn lờ, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt Độc Cô Cầu Bại chậm rãi nói: "Lão Trương ta lái xe nhiều năm như vậy, còn chưa từng có đồng hành. Đúng rồi, tiểu tử, các cậu muốn đi chỗ nào?"

"..."

Trương Vũ Phi vẻ mặt sắp khóc nhìn sư phó lái xe, không nói gì nói: "Đại ca... Vừa rồi tôi là muốn nói chú đi theo chiếc xe vừa rồi kia a... Chúng ta cùng đi ăn cơm a..."

Sư phó lái xe ngẩn ra, sau đó có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn Trương Vũ Phi, gãi gãi đầu chính mình nói: "Ha ha ha... Thật không, tôi tưởng rằng bọn họ đoạt một chiếc xe taxi phía trước các cậu, không cho các cậu đi a."

"..."

Trương Vũ Phi nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

" Nếu không các cậu gọi điện thoại hỏi địa điểm một chút đi, tôi đưa các cậu qua, bảo đảm tới trước so với bọn họ." Lái xe hơi chút trầm ngâm, cho ý kiến.

"..."

Trương Vũ Phi đành phải yên lặng gọi điện thoại.

Xác thực địa điểm ăn cơm xong, sư phó lái xe gật đầu nói một tiếng "Tốt", sau đó ném thuốc lá ném tới ngoài của sổ xe, dưới chân giẫm xuống chân ga," Oanh" một tiếng lại bay ra ngoài rồi.

Rất không dễ dàng đến chỗ ăn cơm, ba người Trương Vũ Phi, Kỷ Lâm Khải, Vương Thước sau khi trả tiền nghiêng ngả lảo đảo từ trên xe taxi chui xuống, ngồi chồm hổm ở ven đường, đỡ bồn hoa nhỏ nôn khan.

Lái xe nhìn bọn họ mấy cái, "Ha ha" cười, nhấn ga, đi tới.

Năm phút đồng hồ sau, Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ chỉnh tề xuống xe nhìn ba người kia ngồi chồm hổm ở ven đường nôn khan, nhịn không được trong mắt nghi hoặc nói: "Ba người làm gì a?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui