Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Ách...Tớ đột nhiên nhớ tới, tối hôm nay giống như có truyền lại thi đấu, cái kia, tớ đi xem trận bóng trước, không chơi với các cậu." Vương Thước vừa nói vừa từ trên mặt đất đứng lên, xoay người liền hướng tới ngoài cửa chạy.

"Tớ...Tớ đi uống chén nước, tớ có chút khát rồi." Trương Vũ Phi vừa thấy tình thế không bình thường lập tức từ cũng trên mặt đất đứng lên, rất nhanh theo sát sau lưng Vương Thước chạy.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ chuyển hướng Kỷ Lâm Khải.

"Khụ khụ... Kia cái kia, tớ ta có chút mót, tớ đi WC một phen, các cậu...các cậu không cần chờ tớ, tớ chắc là thời gian dài một chút..." Toàn thân Kỷ Lâm Khải khẽ run rẩy, té trên mặt đất, cũng chạy rồi.

Trong phòng Trình Chi Ngôn vốn vô cùng náo nhiệt, nháy mắt cũng chỉ còn lại có hai người anh và Tiểu Thỏ.

Ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm lão K đỏ trên mặt đất hồi lâu, sau đó cầm lên, trong mắt khó hiểu hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, khi nào thì anh phát hiện bọn họ làm càn ( gian dối)?"

"Ngay tại vừa rồi." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc qua lá bài kia, hướng tới Tiểu Thỏ giải thích nói: "Lần đầu tiên lấy ngẫu nhiên trúng hai người chúng ta có thể xem như trùng hợp, nhưng lần thứ hai lại vẫn chúng ta liền có chút không quá đúng lắm, huống chi bọn họ đề xuất động tác có mục đích như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ ngộ nhỡ là Trương Vũ Phi hôn sau lưng Vương Thước, hoặc Kỷ Lâm Khải cho Trương Vũ Phi một cái hôn ngân sao?"

"Ách..."

Tiểu Thỏ nghe Trình Chi Ngôn nói, chỉ cảm thấy hình ảnh như vậy có chút..... Một lời khó nói hết.

" Cho nên nhất định là thương lượng tốt, nhằm vào chúng ta." Trình Chi Ngôn mở mấy tấm bài trên mặt đất kia ra, tiếp tục nói: "A bích đến 4, chỉ cần trừ hai người còn lại liền nhất định là chúng ta, về phần rốt cuộc là anh hôn em, hay em hôn anh vậy thì không quan trọng rồi."

"Vậy làm sao mà anh biết bọn họ sờ cái mũi, sờ lỗ tai là đại biểu gì gì đó?" Tiểu Thỏ vẫn là có chút khó hiểu nhìn anh.

"Đây là kỹ xảo gian dối kinh điển." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, hướng tới Tiểu Thỏ mỉm cười nói: "Mặc dù anh không có gian dối nhưng mà thưởng thức cơ bản anh còn biết."

"A......" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, thật muốn nói, mấy bạn cùng phòng anh nước chanh cũng rất xấu rồi.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, em cũng nên đi ngủ rồi." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn đồng hồ một phen, hướng tới Tiểu Thỏ thản nhiên nói: "Hôm nay thứ năm, cũng không phải Chủ nhật, ngày mai em vẫn còn đi học, đi ngủ sớm một chút đi.."

" Nhưng mà sớm như vậy....Em làm sao ngủ được..." Tiểu Thỏ cũng nhìn thoáng qua đồng hồ Trình Chi Ngôn, hiện tại mới hơn chín giờ, bọn họ rõ ràng mới chơi chơi trò chơi một hồi đã bị Trình Chi Ngôn hiểu rõ mưu kế, nhất định là không có khả năng tiếp tục chơi.

"A...... Vậy thì viết hai bộ bài kiểm tra??" Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ hướng tới Tiểu Thỏ đề nghị.

"..."

Tiểu Thỏ trầm mặc chốc lát, trong mắt oán giận nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn, rốt cục vẫn lại là thất bại nói: "Thôi, em đi ngủ..."

"Ngoan." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm ôn nhu nói.

"..."

Tiểu Thỏ tâm không cam lòng không nguyện từ trên sàn nhà đứng lên, vỗ vỗ áo ngủ chính mình, xoay người mới vừa đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ Trình Chi Ngôn, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trình Chi Ngôn, ngẩng đầu, ánh mắt nóng cháy nhìn anh.

"Làm sao vậy??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui