Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, "Nói loạn cái gì nha, tớ và Tiếu Hàm làm sao có thể."

"Ha ha, thật sự." Trình Thi Đồng tiếp tục cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Có người nói, tận mắt nhìn thấy Tiếu Hàm cười với cậu, cười đến ôn nhu, còn có người nói thấy Tiếu Hàm bóc vỏ kẹo sữa cho cậu."

"..." Tiểu Thỏ nhịn không được trợn trừng mắt, "Tiếu Hàm cũng không phải chỉ cười đối với một mình tớ, lại nói cái kẹo sữa kia là mỗi người cùng biểu diễn đều có a."

" Nhưng mà cậu ấy không tự mình bóc vỏ cho người khác a..." Trình Thi Đồng che miệng cười hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Ha ha ha, mặc dù tớ không tin hai người các cậu đang ở chuyện xấu yêu đương, nhưng mà hình như phần lớn người vẫn tin tưởng, nhưng là nói đi nói lại, muốn nói Tiếu Hàm thích cậu, kia tuyệt đối là khẳng định."

Tiếu Hàm... Tiếu Hàm...

Như thế nào lại là Tiếu Hàm...

Tiểu Thỏ nhịn không được đầu đầy hắc tuyến hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Xin cậu đừng nhắc Tiếu Hàm được chứ, hôm nay chú nhỏ cậu không biết phát thần kinh cái gì, hầu như cả đêm cũng chưa để ý tớ, cậu cũng đừng lại cho tớ ấm ức."

"Ha ha ha ha..." Bên kia nhất thời truyền đến tiếng cười càn rỡ của Trình Thi Đồng.

"..."

" Sao chú nhỏ không để ý cậu, Tiếu Hàm muốn hẹn cậu ăn cơm chiều, cậu không phải đã từ chối nói muốn cùng chú nhỏ ăn sao, như thế nào, chẳng lẽ chú không mang cậu đi??"

"Dẫn theo..." Thanh âm Tiểu Thỏ rầu rĩ hướng tới bên kia điện thoại nói: "Nhưng mà không biết vì sao anh chọn một đống lớn đồ ăn chua cho tớ... Mặc dù hương vị ăn rất ngon nhưng mà.... Ăn nhiều chua như vậy... Cảm thấy trong bụng có chút khó chịu..."

Nói thí dụ như hiện tại, cái bụng của cô đang thầm thì kêu.

" Phốc, ha ha ha ha ha ha ha..." Tiếng cười Trình Thi Đồng nhất thời giống như Bom Nguyên Tử nổ mạnh.

"..." Tiểu Thỏ nháy mắt liền hết chỗ nói rồi, "Cậu cười cái gì a?"

"Không có gì... Ôi... Cười đến đau bụng..." Trình Thi Đồng bên kia điện thoại vừa lau nước mắt vừa hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Chú nhỏ không nói gì thêm?"

"Nói cái gì? Không nói cái gì a, tớ nói chuyện với anh, anh không phải uh`m, liền là a..., khiến cho tớ đều muốn đánh anh rồi..."

"Ha ha hắc.. Chú nhỏ đây là ghen tị a." Trình Thi Đồng nhất thời vui vẻ tiếp tục nói: "Buổi chiều cậu và Tiếu Hàm biểu diễn khiêu vũ trên sân khấu, hầu như người người đều đã nghĩ đến hai ngươi là một đôi a, ai nha nha, cái ánh mắt nhỏ thâm tình nhìn nhau kia, cái ánh mắt ôn nhu kia a, tươi cười tràn ngập tình yêu kia a...Cậu không cảm thấy xung quanh hai người đã có bong bóng hồng nhạt sao??"

"Ách..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nghe Trình Thi Đồng nói, sau một lúc lâu, thanh âm mới rầu rĩ nói: "Không có a, lúc khiêu vũ dù sao cũng không thể nhìn chằm chằm dưới lòng bàn chân mình đi... Lại nói không phải vòng vo vài vòng sao, nào có cái gì bong bóng hồng nhạt cậu nói nói."

"Chậc chậc chú nhỏ thật đáng thương." Trong thanh âm Trình Thi Đồng nhất thời tràn đầy tiếc hận nói: "Một mình ở nơi đó ăn dấm chua, vậy mà không ai biết."

"..."

Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng nói, sau một lúc lâu không có lên tiếng.

Mười giây đồng hồ sau, cô mới di động, trong thanh âm mang theo vô cùng không xác định hướng tới Trình Thi Đồng hỏi:

" Ý của cậu là... Anh nước chanh là ghen tị? Cho nên buổi chiều và buổi tối anh mới biểu hiện không bình thường như thế?"

"Phốc, cậu giờ mới phản ứng kịp a??"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui