Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Xấu hổ a..." Giờ phút này Tiếu Hàm cách Tiểu Thỏ rất gần, gần như có thể ngửi được mùi sữa trên người cô.

Từ sơ trung chỗ ngồi anh phía sau của cô, mỗi ngày anh từ bên cạnh cô đi ngang qua đều có thể ngửi được mùi sữa say nồng dễ ngửi kia.

Ngay từ đầu anh còn tưởng rằng mỗi ngày Tiểu Thỏ không có lúc nào là không uống sữa, sau này mới hiểu được thì ra đó chính là mùi riêng biệt trên người cô.

Khuôn mặt trắng nõn của Tiếu Hàm nhịn không được liền có chút đỏ.

"Sao lại thế này??" Ngay lúc mấy người bọn họ vừa mới đứng lên chuẩn bị hướng tới phương hướng phòng y tế đi, một thanh âm trong veo mà lạnh lùng vượt qua đám người truyền tới.

Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời hồi hộp một chút, theo bản năng ngẩng đầu hướng tới chủ nhân đạo thanh âm kia nhìn qua.

Các học sinh vây quanh ở bên cạnh bọn họ tự động tách ra thành hai hàng, tầng ngoài cùng đám người có một bóng dáng mặc quần áo thể thao màu đen đứng ở nơi đó.

"Thầy giáo Trình." Có bạn học hô Trình Chi Ngôn một cái, "Vừa rồi bạn học Bạch Tiểu Thỏ chạy một nghìn năm trăm mét giành thứ hai, nhưng mà vừa đến điểm cuối cũng bởi vì thể lực vô lực ngã sấp xuống."

"Đúng vậy, thầy giáo Trình, đầu gối của cô ấy đều đã đổ máu rồi!" Có nữ sinh nhát gan hướng tới miệng vết thương trên đùi Tiểu Thỏ nhìn.

"Đổ máu rồi hả?" Lông mi thanh tú Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lên, ánh mắt của anh vượt qua đám người, hướng tới Tiểu Thỏ bị Trình Thi Đồng cùng Tiếu Hàm đỡ nhìn qua.

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn bởi vì vừa mới vận động mà lộ ra một chút đỏ ửng không quá bình thường, mắt to trắng đen rõ ràng chứa một chút nước mắt trong suốt, mà trên cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh, vị trí chỗ đầu gối có vết máu không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, nhưng mà chốc lát liền tập hợp thành một giọt máu lớn, giọt máu lớn kia tựa hồ là rốt cuộc không chịu nổi sức nặng bản thân nhất thời dọc theo bắp chân của cô chảy xuống.

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhất thời tối sầm.

Anh vượt qua đám người đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, hạ mắt nhìn cô một cái, sau đó đưa tay vỗ nhẹ bả vai của cô, tiếp theo không phân trần liền trực tiếp bế cô lên.

"A!" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, suy nghĩ còn chưa phản ứng kịp, cả người liền đã bay lên trời, bị Trình Chi Ngôn ôm ở trong ngực.

Mùi trong veo mà lạnh lùng trên người anh nháy mắt vây quanh cô, cánh tay thon dài mà mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ vốn cũng đã cực kỳ đỏ nháy mắt càng đỏ.

"Tôi đưa em ấy đi phòng y tế, các em nên làm gì thì làm đi, không cần đứng ở chỗ này." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ trong lòng, thanh âm trầm tĩnh hướng tới bạn cùng lớp nói.

"Được."

Nhóm người bạn học ngơ ngác nhìn chủ nhiệm lớp bọn họ, phản xạ có điều kiện lên tiếng.

Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cau mày lại nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ trong lồng ngực mình, ánh mắt gần như không có dừng lại trên người Trình Thi Đồng cùng Tiếu Hàm trực tiếp xoay người đi tới.

Mãi cho đến Trình Chi Ngôn đi ra rất xa các học sinh mới dần dần từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại.

"Trời ạ!! Vừa rồi các cậu thấy được sao!!?? Thầy giáo Trình rất đẹp trai a!!"

"Thầy bế bạn học Bạch Tiểu Thỏ lên a a a a a!!"

"Thật sự là quá hâm mộ Tiểu Thỏ rồi!! Sớm biết tớ cũng báo danh chạy một nghìn năm trăm mét rồi."

"Nếu như có thể làm cho thầy giáo Trình ôm một cái công chúa như vậy tớ chết cũng nguyện ý a!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui