Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor Quỳnh Nguyễn.

"Thật sao???" Khuôn mặt Tiểu Thỏ đầy vẻ nghi hoặc nhìn mẹ mình nói:" Nhưng con nhớ tới anh nước chanh khi học lớp sáu, cũng đã rất cao nha."

Cô còn nhớ vào lúc đó, cô mỗi ngày đều phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với anh.

"Đứa trẻ ngốc!" Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô nói:" Đó là bởi vì khi đó con còn bé, rất lùn, con khi đó mới năm tuổi, nhìn cậu ta tất nhiên cảm thấy cao rồi."

"Thật sao?" Tiểu Thỏ gật gật đầu, được rồi.... Ai bảo anh so với cô lớn hơn bảy tuổi, cô cảm giác bản thân từ nhỏ đến lớn vẫn luôn phải ngước lên nhìn anh.

"Được rồi, được rồi, nếu Tiểu Thỏ cũng đồng ý chuyện chúng ta kết hôn, vậy chúng ta liền tìm ngày để tổ chức lễ cưới đi." Từ Hướng Tư cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ, đúng lúc này liền chuyển sang chuyện khác:" Ta cũng muốn sớm tìm một công ty để tổ chức đám cưới."

"Còn muốn làm lễ cưới???" Mẹ Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng mà liếc nhìn Từ Hướng Tư, nhỏ giọng nói:" Hay là thôi đi, các con đều đã lớn như vậy, cũng không phải là lần thứ nhất kết hôn, tổ chức làm lễ cũng không tiện."

"Có gì mà không tiện?" Từ Hướng Tư đưa tay nhẹ nhàng ôm vai mẹ Tiểu Thỏ, âm thanh ôn nhu nói:" Anh và em là lần thứ nhất kết hôn, bất kể như thế nào, anh nhất định phải cho em một lễ cưới thịnh soạn!"

Trong nháy mắt, khuôn mặt mẹ Tiểu Thỏ đỏ lên.

Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần liếc mắt nhìn nhau, cùng đồng thời hướng về đối phương le lưỡi một cái.

Chuyện đã quyết định như vậy, buổi tối đó nhất định là cùng đi ra ngoài ăn cơm chúc mừng một hồi.

Cũng may là ngày mai là thứ bảy, mấy người Tiểu Thỏ cũng không có tiết học, bài tập về nhà thì cũng có thể để hôm sau làm cũng được.

Trước khi ra cửa trước, Tiểu Thỏ liền nhắn tin thông báo cho Trình Chi Ngôn, đại khái muốn nói chính mình cùng mấy người chú Từ ra ngoài ăn cơm, chờ cô ăn cơm về sẽ tìm anh.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, khóe môi hơi nhếch lên, ngón tay thon dài gõ thật nhanh, gửi lại một tin nhắn cho cô: " Đi đi, tuyệt đối không được uống rượu, nếu không lại trở về xàm sỡ anh!"

Tiểu Thỏ nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô vội vàng đem điện thoại di động của chính mình nhét vào trong túi, leo lên xe của chú Từ.

Từ Cảnh Thần bên cạnh không hiểu sao mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, không nhịn được hướng về cô hỏi:" Chị sao mặt đỏ vậy?"

"Không có gì." Tiểu Thỏ đáp lại một tiếng, trong lòng bất chợt cảm thấy chột dạ.

Ăn xong bữa cơm, Từ Hướng Tư lái xe đưa mẹ con Tiểu Thỏ về nhà, đến khi về đến cửa, Tiểu Thỏ cùng mẹ xuống xe, không nghĩ Từ Cảnh Thần cũng theo xuống.

Từ Hướng Tư vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn con trai của mình, kỳ quái nói:"Cảnh Thần, con xuống làm gì?"

Từ Cảnh Thần đứng bên ngoài xe, khuôn mặt tuấn tú bất chợt đỏ lên, "Con...... Hôm nay con muốn ở nhà Tiểu Thỏ."

........

Cậu ta vừa nói ra lời này, phạm vi xung quay hoàn toàn một bầu không khí yên tĩnh.

Từ Hướng Tư bất chợt cảm thấy có chút buồn cười nhìn cậu ta nói:" Làm sao lại đột nhiên muốn ở nhà Tiểu Thỏ? Trước kia không phải còn nói là không thích chị hay sao?"

"......" Từ Cảnh Thần không biết nói lời nào, khuôn mặt đỏ lên.

"Ở lại thì ở lại đi, ngược lại sau này đều là người một nhà, ở chỗ nào không được." Mẹ Tiểu Thỏ cười híp mắt nhìn Từ Cảnh Thần nói:" Lát nữa, dì sẽ dọn một phòng bên cạnh phòng Tiểu Thỏ, sau này Cảnh Thần đến nhà chúng ta, cũng có phòng riêng của mình."

"Con muốn ngủ trong phòng Tiểu Thỏ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui