Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Con muốn ngủ ở phòng Tiểu Thỏ." Từ Cảnh Thần cực kỳ thản nhiên nhìn mẹ Tiểu Thỏ, thanh âm thanh thúy nói.

" Cái này..." Mẹ Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời như thế nào.

" Cảnh Thần." Từ Hướng Tư nhíu nhíu mày, cúi đầu quát lớn con trai của mình một tiếng nói: "Không thể không lễ phép như vậy, con đi nhà Tiểu Thỏ là làm khách, làm sao có thể ngủ phòng chị Tiểu Thỏ?"

"Con chính là thích căn phòng kia." Từ Cảnh Thần vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Tiểu Thỏ.

Cảm giác kia thật giống như là Đại vương ta nhìn trúng gì đó, ngươi phải cảm giác vinh hạnh, thức thời liền ngoan ngoãn cống hiến gì đó đi lên.

Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn Từ Cảnh Thần nói: "Cậu như vậy có tính là tu hú chiếm tổ chim khách không??"

Từ Cảnh Thần hất cằm lên nhìn cô, không nói lời nào.

"Cái này..." Mẹ Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười nói: "Có phải Cảnh Thần thích phong cách trang trí phòng Tiểu Thỏ hay không?? Dì cũng trang trí phòng của con giống như chị ấy được không??"

"Không cần, con chính là ngủ phòng của cô ấy." Từ Cảnh Thần đưa tay chỉ Tiểu Thỏ một phen, kiên trì nói.

"Cậu ngủ phòng tôi, tôi ngủ chỗ nào a?" Tiểu Thỏ nhịn không được liếc cậu một cái, tức giận nhìn cậu nói.

"Cô có thể ngủ cùng tôi, cũng có thể nhìn tôi ngủ, tựa như lần trước tôi phát sốt." Từ Cảnh Thần nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"..."

"..."

Từ Hướng Tư có chút xấu hổ nhìn mẹ Tiểu Thỏ, đứa nhỏ này, thật sự là từ nhỏ bị ông làm hư, hiện tại biến thành tính cách muốn thế nào được cái đó, ông thật sự là khó thoát trách nhiệm.

Mẹ Tiểu Thỏ cũng có chút xấu hổ nhìn Từ Hướng Tư, này... Dù sao không phải con mình, bà cũng không quá quản giáo a.

Ngay lúc ở xung quanh đều là một mảnh trầm mặc, Tiểu Thỏ rốt cục nhịn không được trực tiếp đưa tay "Bốp" một tiếng, liền trực tiếp gõ đầu Từ Cảnh Thần một phen.

"..."

Mọi người lập tức đều đã ngây ngẩn cả người.

Từ Cảnh Thần đưa tay sờ sờ đầu mình, đôi mắt xinh đẹp trừng Tiểu Thỏ nói: "Cô vậy mà đánh tôi!"

"Tôi đánh cậu thì sao?" Tiểu Thỏ hướng về phía Từ Cảnh Thần làm mặt quỷ nói: "Sau này tôi chính là chị cậu, chị gái đều là sẽ bắt nạt em trai, cậu không biết sao?? Nếu như cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ ít bắt nạt cậu một chút, nếu như cậu không ngoan, tôi liền đánh cậu mỗi ngày!!"

"Cô nghĩ rằng tôi đánh không lại cô?" Từ Cảnh Thần trừng mắt nhìn cô, thanh âm rầu rĩ nói.

"A... A..., đúng rồi, cậu có học Taekwondo, hiện tại là đai đen đi??" Tiểu Thỏ như là đột nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn cậu nói: "Nhưng mà ̣ không phải cậu nói huấn luyện viên các cậu không cho nhóm người các cậu dùng Taekwondo đánh nhau sao? Cho nên, chẳng lẽ cậu thật sự định đánh tôi? Tôi là nữ sinh a, nam sinh là không thể đánh nữ sinh!"

"..." Từ Cảnh Thần vẻ mặt buồn bực nhìn cô, muốn phản bác mà lại không thể nào hạ miệng.

"Cho nên, cậu ngoan ngoãn người nào ngủ nhà đấy." Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Từ Cảnh Thần kinh ngạc, hết sức hài lòng vỗ vỗ tay nói: "Nói cách khác, cậu liền ngoan ngoãn về nhà đi ngủ."

"..." Từ Cảnh Thần trầm mặc chốc lát, rốt cục yên lặng gật gật đầu nói: "Được."

Một tiếng này mới vừa ra khỏi miệng, liền làm Từ Hướng Tư hoảng sợ.

Phải biết rằng con trai này từ nhỏ không ai quản giáo liền dưỡng thành tính cách cậu nói một không cho người khác nói hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui