Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trình Chi Ngôn nheo đôi mắt lại nhìn Từ Cảnh Thần, cho dù tính tình anh tốt cũng thật sự không chịu đựng được một cái tiểu quỷ vừa đến bả vai mình không ngừng hướng tới anh gọi "Lão Nam Nhân, Lão Nam Nhân", "Tiểu quỷ, cậu là tìm đánh sao??"

Từ Cảnh Thần hướng tới Trình Chi Ngôn vô cùng đáng đánh đòn cười cười, đang chuẩn bị chọc anh vài câu, liền nghe được mẹ Tiểu Thỏ cách vách ban công hướng tới bên này hô lớn: "Tiểu Thỏ! Cảnh Thần! Hai người các con sao vẫn chưa trở lại?"

"Đến đây, đến đây, đã tới rồi!" Tiểu Thỏ vội vàng xoay người lôi kéo cánh tay Từ Cảnh Thần liền hướng tới ban công đi tới.

Hai người kia! Tuyệt đối là bát tự không hợp!!

Tiểu Thỏ vừa đi vừa nghĩ.

Chờ hai người bọn họ trước sau từ ban công trở về, sau khi nhìn phòng mới Từ Cảnh Thần một phen, thời gian đã không còn sớm rồi.

Tiểu Thỏ ngáp một cái, hướng tới Từ Cảnh Thần vẫy vẫy tay nói: "Tôi trở về phòng tắm rửa trước, cậu cũng tắm rửa ngủ đi, chúc ngủ ngon!"

"A..., chúc ngủ ngon." Từ Cảnh Thần nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn ngủ, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là hướng tới cô gật gật đầu.

"..."

Tiểu Thỏ nghe cậu ngoan ngoãn nói "Chúc ngủ ngon" như vậy, bước chân vốn định hướng ra phía ngoài đi lập tức dừng lại, cô xoay người lại, đôi mắt trên dưới đánh giá Từ Cảnh Thần không ngừng, mãi đến thấy toàn thân cậu sợ hãi mới kỳ quái nói: "Ai?Tôi nhìn thái độ cậu đối với tôi a, nhưng mà cậu chán ghét anh nước chanh như thế làm gì."

Từ Cảnh Thần hơi hơi ngẩn ra, không nghĩ tới cô vậy mà hỏi vấn đề này.

Cậu chần chờ hai giây, sau đó vẻ mặt có chút không quá tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt nhìn cửa sổ trong phòng, phía trên thủy tinh hiện bóng dáng hai người cậu và Tiểu Thỏ.

Thực ra từ bắt đầu, cậu và Tiểu Thỏ là hai người cực kỳ giống nhau, rõ ràng đều là thiên chi kiêu tử ( con trời), rõ ràng đều có điều kiện gia đình tốt, nhưng mà lại cứ trở thành gia đình đơn thân, trong quá trình lớn dần mất đi quan tâm cùng chú ý vốn có.

Cảm giác cậu với Tiểu Thỏ, mặc dù ngay từ đầu ít nhiều có chút mâu thuẫn, nhưng mà trải qua hai lần chuyện kia, cậu dần dần không quá chống đối cô rồi.

Có thể là vì từ nhỏ đến lớn cậu có thể có được quan tâm thật sự là ít lại càng ít, cho nên chỉ cần có một người sẵn lòng lộ ra tươi cười với cậu, hướng tới cậu vươn tay ra giúp đỡ, liền làm cho cậu ghi nhớ thật sâu trong lòng.

Nhưng mà, Trình Chi Ngôn....

Người kia, quả thực có thể làm cho người khác đố kỵ đến nổi điên.

Từ Cảnh Thần bĩu môi không có trả lời vấn đề Tiểu Thỏ mà là xoay người hướng tới buồng vệ sinh trong phòng mình đi tới nói: "Không liên quan, không thích chính là không thích, chẳng lẽ còn muốn lý do sao??"

"Ách..." Tiểu Thỏ bị cậu nói như vậy, nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Sau một lúc lâu, cô nhìn nhà vệ sinh đóng cửa lại, đành phải lắc lắc đầu trở về phòng mình.

Chờ cô tắm rửa xong, thoải mái nằm ở trên giường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Trong vòng một ngày này chuyện đã xảy ra thật sự là nhiều lắm, Tiểu Thỏ chuyển người lại ở trên giường, mơ mơ màng màng nhớ lại, vô tình liền ôm chăn ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ Tiểu Thỏ mơ thấy chính mình cùng Trình Chi Ngôn cùng đi một cái công viên trò chơi thật lớn, sau đó bọn họ xếp hàng ngồi tàu siêu tốc, bay đến bãi đất trên bầu trời cô sợ hãi nhắm thẳng trong lòng Trình Chi Ngôn trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui