Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Giống như... Giống như...

Bên trong cái thành phố nhỏ này, quá nhiều người tới hai mươi lăm tuổi đều đã kết hôn a...

Mà anh nước chanh...

Tiểu Thỏ lại ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua, buổi sáng giữa ánh nắng sáng lạn hình dáng anh rõ ràng quay mặt làm nổi bật bầu trời xanh thẳm, càng phát ra phong thái phi phàm của anh.

Không biết vì sao trong đầu Tiểu Thỏ vậy mà không tự chủ được lại hiện ra mấy chữ Từ Cảnh Thần vừa nói kia.

Lão... Xử... Nam...

"Phốc" một tiếng, Tiểu Thỏ nhịn không được vậy mà bật cười.

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua người nào đó đứng ở bên cạnh mình cười đến vẻ mặt bì ổi, thấp giọng hỏi: "Em cười cái gì??"

"Không có gì... Cái kia..." Tiểu Thỏ vội vàng thu hồi tươi cười trên mặt mình, ánh mắt nhìn quanh một phen, sau đó làm bộ đứng đắn nói: "Em suy nghĩ câu chuyện cười xem ngày hôm qua, thật thú vị."

"..." Trình Chi Ngôn không nói gì.

"Nhưng mà nói đi nói lại, chúng ta cứ ném Từ Cảnh Thần ở bên trong như vậy sao?? Mặc kệ cậu hả?" Tiểu Thỏ nhịn không được quay đầu nhìn quán ăn sáng kia một phen, Từ Cảnh Thần dường như đang ngồi ở trước bàn thoải mái nhàn nhã ăn bữa sáng.

" Mặc kệ nó." Trình Chi Ngôn rầu rĩ lên tiếng, túm cổ tay Tiểu Thỏ nói: "Đi thôi, anh mang em đi tìm Hạ Phong."

"A...." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

Hai ngày cuối tuần Tiểu Thỏ trên cơ bản đều là đi theo Trình Chi Ngôn cùng Hạ Phong đi khắp nơi, cũng không biết Hạ Phong gần đây bận rộn cái gì luôn luôn mang theo hai người bọn họ đi một chút địa phương kỳ quái, ví dụ như phía dưới một cái vòm cầu nào đấy, hoặc là bên cạnh một cái cây nhỏ bên trong rừng cây nhỏ, hoặc là một tòa nhà cửa nóc nhà bị phá phía trên.

Tiểu Thỏ hỏi qua anh đây là đang làm gì, kết quả anh chỉ hướng tới Tiểu Thỏ cười tà mị, sau đó vẻ mặt thần bí nói câu: "Chờ qua một thời gian ngắn em liền biết."

Sau đó liền không có đoạn dưới.

Rất nhanh, Thứ hai lại bắt đầu đi học rồi.

Thứ năm cùng thứ sáu tuần này là ngày thi tháng.

Cho nên từ thứ hai nhóm người bạn cùng lớp Tiểu Thỏ liền tiến nhập trạng thái chiến đấu, lúc tan học trong lớp gần như không có ai đang nói chuyện, tất cả bạn học vùi đầu làm bài, làm bài lại làm bài.

Tiểu Thỏ nhìn phòng học an tĩnh, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng đang ra sức làm bài, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Đồng Đồng, cậu nói bọn họ có phải có phần khoa trương hay không, không phải là vì vài câu dùng vật lý thổ lộ như thế mà tích cực học tập như vậy chứ?"

Trình Thi Đồng từ biển đề thi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, nhìn Tiểu Thỏ nói: "Cậu còn không biết sao?Chú nhỏ nói, nếu lớp chúng ta thi tốt liền mang chúng ta đi công viên trò chơi chơi."

"Gì!?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong mắt không dám tin nhìn Trình Thi Đồng nói: "Anh nói lúc nào? Sao tớ không biết??"

"Ai nha..." Trình Thi Đồng lúc này mới như là nhớ tới cái gì, vội vàng đưa tay che miệng mình, lắc lắc đầu nói: "Tớ cái gì cũng chưa nói, thật sự, vừa rồi cái gì cậu cũng chưa nghe thấy!!"

"Cậu thành thật khai báo cho tớ!" Tiểu Thỏ túm chặt tay áo Trình Thi Đồng, hùng hổ nói:" Rốt cuộc là nói lúc nào, vì sao cái gì tớ cũng không biết?"

" Chính là... Buổi sáng... Buổi sáng..." Trình Thi Đồng chớp chớp mắt, cười gượng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Lúc chú nhỏ tiến vào phòng học không phải cho cậu đi văn phòng cầm bài kiểm tra giúp chú à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui