Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Khóe mắt có nốt ruồi nhìn cực kỳ quen mắt.

"Anh là..." Trình Thi Đồng hơi hơi sửng sốt một phen, lập tức hưng phấn nói: "Tiểu Hòa Thượng!?"

Cố Rừng Tịch đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, giật giật khóe miệng nói: "Vị thí chủ này, tôi đã không làm hòa thượng rất nhiều năm, ngài như thế nào mỗi lần thấy tôi đều phải hô Tiểu Hòa Thượng??"

"Ha ha ha, xấu hổ a, bởi vì lần đầu tiên thấy anh anh chính là trang phục Tiểu Hòa Thượng, lưu cho em ấn tượng thật sự là quá sâu." Trình Thi Đồng có chút xấu hổ gãi gãi đầu chính mình, cười hì hì hướng tới Cố Rừng Tịch nói.

Cố Rừng Tịch mỉm cười, đang chuẩn bị lại nói chút gì một đạo giọng nữ thanh thúy đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ: "Thì ra anh ở trong này a, em tìm anh khắp đã nửa ngày."

Trình Thi Đồng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy một cô gái mặc cái áo lông màu trắng, màu đen ******, dẫm xuống một đôi giày bó màu đen hướng tới cái phương hướng bọn họ chạy vội tới.

Cô gái chạy đến trước mặt bọn họ hai tay đỡ đầu gối thở hổn hển một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên hướng tới Cố Rừng Tịch nói: "Làm sao anh nói đi là đi, cũng không chờ em một chút."

" Xin lỗi." Cố Rừng Tịch nhìn cô, hướng tới cô xấu hổ cười cười.

"Thôi, thôi, phạt anh một lát mang em đi đi ăn ngon!!" Cô gái kia thở hổn hển một hồi, đứng thẳng lên, cười hì hì chạy đến trước mặt Cố Rừng Tịch, cực kỳ tự nhiên đưa tay kéo cánh tay của anh làm nũng nói.

" Được." Cố Rừng Tịch mỉm cười gật gật đầu đồng ý.

Đôi mắt Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm hai người rất lâu, sau đó hư hỏng cười nói: "Ai nha nha, dạo này, Tiểu Hòa Thượng đều đã có thể yêu đương a."

"..."

Cố Rừng Tịch vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng nói: "Đừng nói lung tung, đây là em họ anh, tên là Phương Mộng Hàm."

"A...... Là em họ a...." Vẻ mặt bát quái nồng đậm trên mặt Trình Thi Đồng nháy mắt liền suy sụp.

Vị tên là Phương Mộng Hàm kia chớp chớp mắt, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Trình Thi Đồng cùng Cố Rừng Tịch, sau đó ngẩng đầu lên hướng tới Cố Rừng Tịch hỏi: "Anh, đây là bạn gái anh a??"

Một câu nhất thời làm cho trên mặt thanh tú của Cố Rừng Tịch hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng.

" Không phải." Anh có chút xấu hổ trả lời một tiếng, sau đó thanh âm trầm giọng nói: "Trước đây.... Gặp qua vài lần mà thôi."

"A......" Phương Mộng Hàm chớp chớp mắt, rốt cuộc vẫn lại là thấy được vẻ mặt khó xử trên mặt anh họ nhà mình, ánh mắt cô xoay xoay, sau đó cười hì hì hướng tới hai người bọn họ nói: "Vậy anh họ ở chỗ này tự ôn chuyện cùng cô ấy, em qua bên Đại Hùng bảo điện kia chuyển một chút a."

Nói xong không đợi hai người bọn họ trả lời, cô liền lại rất nhanh chạy ra.

Trình Thi Đồng có chút buồn cười nhìn bóng dáng cô chạy đi rất nhanh, nhịn không được hướng tới Cố Rừng Tịch nói: "Biểu hiện em gái anh này tựa như em sợ hãi khi em làm bóng đèn chú nhỏ."

Cố Rừng Tịch hơi hơi ngẩn ra, cười cười, dời đi đề tài nói: "Như thế nào, em lại lạc đường rồi hả?"

"Không phải a." Trình Thi Đồng xấu hổ nhìn anh, bĩu môi nói: " Em chỉ là đi rời ra chú nhỏ bọn họ, dù sao người ta hai người vợ chồng nhỏ ân ân ái ái, em đi theo phía sau hai người bọn họ cũng là làm bóng đèn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui