Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

"A? A... Được..." Trình Thi Đồng theo bản năng gật gật đầu.

Mặt trời mùa đông ấm áp chiếu ở trên người, Trình Thi Đồng đi theo sau lưng Cố Rừng Tịch, tùy ý đi tới bên trong chùa.

" Vừa rồi em nói, em là học cùng Cố Ninh Thư??" Cố Rừng Tịch đi tới đi lui đột nhiên quay đầu hướng tới Trình Thi Đồng hỏi.

"Uh`m, Đúng vậy a."

"Vậy năm nay em cũng lên cao nhất??"

"Uh`m."

"Còn có hai năm nữa thi đại học, cố lên a." Cố Rừng Tịch cười tít mắt hướng tới Trình Thi Đồng nói.

"Vậy còn anh??" Trình Thi Đồng chần chờ một phen, vẫn lại là hướng tới Cố Rừng Tịch hỏi: "Em nhớ rõ...Anh hẳn là lớn hơn em bốn tuổi đi, vậy năm nay anh lên đại nhị (đại học năm 2) phải không??"

" Đây em còn nhớ rõ sao?" Cố Rừng Tịch cười cười, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đúng a, lên đại nhị, còn có hai năm là có thể tốt nghiệp rồi."

" Sau khi tốt nghiệp anh muốn làm cái gì??"

" Có lẽ ở lại Nam Kinh đi." Cố Rừng Tịch nghĩ nghĩ, hướng tới Trình Thi Đồng mỉm cười nói: "Tự sinh tự diệt."

"Anh..." Trình Thi Đồng nhìn tươi cười nhợt nhạt trên mặt anh cùng câu nói kia nghe xong làm cho người ta chua xót, trong lúc này vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Đúng lúc này chuông điện thoại di động Trình Thi Đồng vang lên.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, là Trình Chi Ngôn gọi điện thoại tới.

" Xấu hổ a, em tiếp cú điện thoại trước." Cô có chút xin lỗi hướng tới Cố Rừng Tịch cười cười, sau đó liền xoay người đè xuống nút nghe.

Cố Rừng Tịch liền yên lặng đứng ở bên cạnh chờ cô.

Trình Thi Đồng tiếp điện thoại xong, sau khi hẹn chú nhỏ một lát tụ họp ở cửa liền xoay người lại.

Cố Rừng Tịch mặc toàn thân áo bành tô màu cà phê, liền đứng dưới một gốc cây đa già ở bên đường, ánh sáng mặt trời xuyên qua chạc cây đa già chiếu trên người anh một mảnh loang lổ, anh cúi đầu dường như đang nhìn dưới mặt đất, hình dáng rõ ràng trong ánh mặt trời bị khảm một tầng vầng sáng nhợt nhạt.

Anh liền yên lặng đứng ở nơi đó như thế, vậy mà làm cho người ta có một loại ảo giác thời gian yên lặng.

Trình Thi Đồng nhìn anh ngớ ra một hồi, cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của cô, Cố Rừng Tịch ngẩng đầu lên, hướng tới cô mỉm cười, thanh âm trầm thấp mà dễ nghe hỏi: "Gọi điện thoại xong rồi hả??"

"Uh`m." Trình Thi Đồng gật gật đầu, đi đến bên cạnh anh, có chút xấu hổ cười nói: "Chú nhỏ bọn họ đã chờ em ở cửa, em phải đi tới."

"Vậy sao." Cố Rừng Tịch gật gật đầu, hai tay cắm vào túi tiền áo bành tô chính mình hướng tới cô ôn nhu nói: "Vậy đi thôi, anh đưa em đi cửa chính. Nói cách khác, nói không chừng em lại muốn lạc đường bên trong chùa rồi."

"Em nào có dễ dàng lạc đường như vậy..." Trình Thi Đồng cười mỉa một phen, vẫn lại là ngoan ngoãn theo sát sau lưng Cố Rừng Tịch đi tới.

Đoạn đường hướng tới cửa chùa này, hai người bọn họ người nào cũng không có nói gì.

Trình Thi Đồng là không biết nên nói cái gì đó mới tốt, mà Cố Rừng Tịch... Cô ngẩng đầu lại nhìn anh một cái, anh có lẽ vốn là người không thích nói chuyện đi...

Đến cửa chùa, Cố Rừng Tịch khó khăn dừng bước, "Phía trước chính là cửa chính, chú nhỏ bọn họ của em hẳn là liền ở ngoài cửa chờ em."

"Cảm ơn anh a..." Trình Thi Đồng có chút xấu hổ cười cười với anh.

"Không có việc gì, đi đi." Cố Rừng Tịch hướng tới cô phất phất tay.

" Được, tạm biệt a, Tiểu Hòa Thượng." Trình Thi Đồng cười tít mắt cũng hướng tới anh quơ quơ, xoay người hướng tới cửa chính chạy vội qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui