“Vẫn là không nên ...”Mẹ Tiểu Thỏ lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào nói: "Xin phép ở nhà rảnh rỗi lại càng thương tâm, không bằng đi làm một chút, có lẽ bận bịu quá sẽ quên. . ."
“Ừ...”Mẹ Trình Chi Ngôn thở thật dài một tiếng, cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì nữa.
Trong phòng ngủ, Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ ngã vào trong lồng ngực mình ngủ một lần nữa, cuối cùng nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên lông mi dài vẫn đọng lại nước mắt trong suốt, cái mũi thẳng thắn mà xinh xắn khóc đến có một chút đỏ lên, khuôn mặt trắng noãn sờ lên hơi có chút lạnh lẽo, cái miệng đỏ hồng khi đang ngủ kia hơi mở ra.
Tuy rằng vừa rồi khóc đến thảm thương như vậy, nhưng mà giờ phút này dáng vẻ Tiểu Thỏ ngủ vẫn hết sức bình thản.
Trong lòng Trình Chi Ngôn vẫn buồn bực, nhìn cô mắt buồn ngủ cuối cùng cảm thấy tốt một chút.
Anh thật cẩn thận đặt Tiểu Thỏ nằm lên trên giường xong, đắp cho cô cái chăn mỏng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Mong cuộc đời này của không bao giờ phải đối mặt chuyện đau lòng như vậy nữa.
Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, lại duỗi tay sờ sờ gương mặt cô, xoay người xuống giường, ngồi vào trước bàn học, mở ra nhật kí của mình.
Bút máy trong tay của anh xoay xoay, ánh mắt nhìn chằm chằm nhật kí hồi lâu, cuối cùng chậm rãi viết xuống một đoạn nói:
Có người nói qua, Thượng Đế vì ngươi đóng lại một cánh cửa, nhất định sẽ vì ngươi mở ra một cánh cửa sổ khác.
Tiểu Thỏ, anh hi vọng mình có thể trở thành cánh cửa sổ kia trong sinh mệnh của em.
Viết xong đoạn thoại này, anh lại chăm chú nhìn rất lâu, lúc này mới nhẹ nhàng khép lại nhật kí, tắt đèn.
Năm 1998 trận lũ đặc biệt lớn, cả nước và 29 tỉnh, mỗi khu vực gặp bão lũ khác nhau, diện tích gặp tai nạn là 3.18 triệu, diện tích thành phố gặp tai họa là 1.96 triệu ha, người gặp tai hoạ là 2.23 triệu người, bỏ mạng 3004 người, nhà sập 685 căn, kinh tế tổn thất đạt 1660 triệu tệ.
Ở trong trận lũ lớn kia, ngàn vạn gia đình đau đớn vì mất người thân, mà nhà Tiểu Thỏ lại có một người trong đó.
Thời gian có thể chữa khỏi tất cả tổn thương, thời gian đủ dài, đủ lâu những chuyện cũ đau này cũng chầm chậm quên dần đi.
Một năm trời mưa xuống tí tách kia, mang theo ấn tượng ướt át khắc ở trong trí nhớ Tiểu Thỏ, cũng không có tạo thành tổn thương quá lớn cho cô.
Mặc dù là rất nhiều rất nhiều năm sau này, lúc cô nhớ lại đoạn chuyện cũ này, cũng vẫn cảm tạ một cái mùa hè năm đó, có một Trình Chi Ngôn dịu dàng canh giữ ở bên cạnh mình.
Hạ qua đông đến, thu đi đông về, trong nháy mắt Tiểu Thỏ đã lên lớp chồi, mà Trình Chi Ngôn cũng lên tiểu học năm lớp sáu.
Đứa bé lớp chồi đối với đẹp xấu đã có đánh giá của mình, mà Tiểu Thỏ nhờ vào khuôn mặt đẹp ngọt ngào, thuận lợi được tuyển chọn làm hoa khôi lớp bọn họ.
Vì thế, mỗi ngày lúc nhà trẻ tan học, đều có một đống tiểu nam sinh vây xung quanh Tiểu Thỏ la hét ầm ĩ muốn Tiểu Thỏ đi nhà bọn họ chơi.
Mỗi khi đến lúc này, Trình Chi Ngôn đều không nói gì nhìn những đứa bé choai choai này, không nói hai lời bước nhanh tiến lên, cánh tay chụp tới ôm ấp Tiểu Thỏ ở trên tay rời khỏi một đám bé nhỏ thấp lùn này.
“Anh nước chanh! Anh đến rồi à!”Tiểu Thỏ vừa thấy Trình Chi Ngôn đến, cả người cười giống như một đóa hoa nở rộ.
"Ừ.”Trình Chi Ngôn ôm cô đi trở về bên cạnh xe đạp mình, phía sau đi theo một đám cái đuôi nhỏ líu ríu chưa từ bỏ ý định.
“Anh nước chanh, em có thể mời bạn học đến nhà chơi không?"