Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor Quỳnh Nguyễn.

"Được rồi, được rồi, nếu đã đông đủ như vậy, chúng ta mau mau ngồi xuống đi!" Vương thước hướng về mọi người chào hỏi:" Đến đến đến, ba người chúng ta ngồi một bên, để cho đôi nhân tình bọn họ ngồi bên kia."

"Được rồi." Kỷ Lâm Khải vội vã chạy về phía chỗ ngồi của mình lúc nãy, đặt mông ngồi xuống.

Trương Vũ Phi gật gật đầu, đã nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Vương Thước.

Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn ba người bọn họ, liền kéo Tiểu Thỏ, ngồi đối diện bên kia ba người.

Sau khi sắp xếp chỗ ngồi ổn định, bầu không khí trong phòng lập tức trở lên sôi nổi lên.

Tiểu Thỏ ngồi chính diện với Vương Thước, chần chờ một chút, vẫn là không nhịn được hướng về cậu ta mở miệng hỏi:" Em nhớ trước đây anh hình như không có đeo kính, làm sau đột nhiên bây giờ lại đeo kính rồi? Anh bị cận thị rồi sao??"

"ha haha, đại tẩu, cậu ta chỉ là giả vờ cận thị đó!" Kỷ Lâm Khải vừa nghe Tiểu Thỏ hỏi, nhất thời vui vẻ lên, cậu ta đưa tay vòng qua vai Vương Thước, đưa hai ngón tay duỗi ra, đâm thẳng vào bên trong mắt kính, hai ngón tay dĩ nhiên dễ dàng xuyên qua mắt kính.

Khuôn mặt Vương Thước xạm lại mà nhìn Kỷ Lâm Khải, đưa tay đập đập hai ngón tay của cậu ta, sau đó đưa tay nâng nâng khung kính của chính mình, một mặt cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ nói:" Đại tẩu, đừng để ý đến cậu ta, cái gì mà giả vờ cận thì chứ, chỉ có kẻ thô lỗ không văn hóa như vậu ta mới nói như vậy, anh đây là người có ăn học, mang kính mắt để thêm lịch sự một ít, hơn nữa thông qua điều tra cho thấy, con gái đối với con trai mang kính thì sẽ không có nhiều sự phòng bị.

"Đúng là rất lịch sự, phần tử làm biến chất lịch sự!" Trương Vũ Phi một bên phối hợp gật gật đầu nói.

"...... Cút!" Vương THước quay đầu lườm hắn một cái, từ sâu trong hàm răng bay ra một chữ.

"Các cậu xem, nhanh như vậy đã bộc lộ bản chất bại hoại rồi." Trương Vũ Phi nhún nhún vai, vẻ mặt nhìn cậu ta như muốn ăn đòn.

Tiểu Thỏ không nhịn được cười lên một tiếng.

"Ài, đại tẩu, nghe nói đại tẩu muốn thi Nam Đại, vậy là từ nay về sau, đại tẩu chính là tiểu sư muội rồi!" Vương Thước sau khi bất mãn với Trương Vũ Phi, xoay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, vẻ mặt hưng phần nói:"Sau này đến Nam Kinh rồi, có gì khó khăn, cứ việc tìm anh, đảm bảo trong vòng 24h, mọi chuyện sẽ giải quyết cho em!"

"Thôi đi, cậu coi lão đại không tồn tại sao?" Kỷ Lâm Khải đưa tay đẩy Vương Thước một cái, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu ta nói:" Lão đại của chúng ta cũng là vì cô vợ nhỏ, cố gắng thi đậu nghiên cứu sinh Nam Đại, đến lúc đó trường học trở thành khu vườn tình ái của hai người, ra cùng vào cùng, đồng thời vừa học ở sống chung, cùng nhau ngắm trăng ngắm sao, uống rượu ngâm thơ, tự do tự tại, để lại những thanh niên độc thân như chúng ta, khổ cực trong phòng làm việc, phải tăng cường tăng ca....."

"Nhắc đến lão đại, cậu thật sự đăng ký làm nghiên cứu sinh sao?" Trương Vũ Phi chần chờ một lúc, hướng về Trình Chi Ngôn hỏi:" Năm nay cậu cũng đã 25, chờ sau khi làm xong nghiên cứu sinh cũng đã 28, hiện tại xã hội cạnh tranh áp lực lớn như vậy, còn phải cố gắng cưới vợ mua nhà mua xe, cậu xác định vẫn tiếp tục đi nghiên cứu??"

"Nghiên cứu thì như thế nào..... Lúc nào cũng không ngại lâu dài." Trình Chi Ngôn hướng về bọn họ khẽ mỉm cười, sau đó thuận tay cầm chén trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó cười nói:" Có điều lời của cậu đúng là có nhắc nhở tớ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui