Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Thật sự sao??" Tiểu Thỏ mở to mắt, vẻ mặt kinh hỉ nhìn anh.

"Uh`m." Trình Chi Ngôn cười gật gật đầu, thanh âm chậm rãi hướng tới cô gằn từng chữ nói: "Không đi chạy bộ sáng sớm mà nói, chúng ta có thể làm vận động trên giường..."

Nghe thế, Tiểu Thỏ nháy mắt liền từ trên giường đã bật lên.

Cô để trần một đôi chân đứng ở trên mặt đất, duỗi thắt lưng, làm cái hít sâu, thanh âm vui nói: "A, bây giờ ngày thời tiết thật tốt, thích hợp chạy bộ rồi!!"

Trình Chi Ngôn nghiêng tựa vào ở trên đầu giường, đôi mắt trong suốt mang theo tươi cười rõ ràng, liền thẳng tắp nhìn cô như vậy.

Đại khái là bị anh nhìn chăm chú có chút xấu hổ, Tiểu Thỏ phẫn nộ để hai cánh tay xuống, trong thanh âm mang theo một tia gắt giọng: "Anh rốt cuộc dậy hay không đứng dậy a, còn không chạy bộ hả??"

" Dậy..." Trình Chi Ngôn chậm rãi từ từ xốc chăn rời giường.

Nửa giờ sau, trên đường chạy điền kinh sân thể dục thành phố Z, Tiểu Thỏ mặc T-shirt và quần đùi, thở hổn hển lấy tốc độ ốc sên chậm rãi di động tới phía trước ở trên đường chạy.

Rốt cục, lúc Trình Chi Ngôn vượt qua cô lần thứ N, Tiểu Thỏ mệt mỏi vươn cánh tay ra, túm chặt góc áo Trình Chi Ngôn, không kịp thở hỏi: "Anh nước chanh...Em...Em có thể nghỉ ngơi một hồi sao??"

"Em chạy mấy vòng rồi hả??" Trình Chi Ngôn thả chậm tốc độ, đi theo bên cạnh Tiểu Thỏ, chậm rãi di động tới phía trước.

"Bốn vòng rồi..." Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình thở gấp, không kém con chó rồi.

"Mới chạy bốn vòng em bỏ chạy rồi hả??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt buồn cười nhìn cô nói: "Anh nhớ rõ lúc trước có người còn tham gia đại hội thể dục thể thao trường học chạy một ngàn năm trăm mét."

"Lúc ấy tuổi trẻ... Hiện tại già rồi..." Tiểu Thỏ thật sự là chạy không nổi, dứt khoát liền ngừng lại, vừa đi về phía trước vừa nhìn Trình Chi Ngôn đi theo bên cạnh mình, thở nói: "Hơn nữa... Đêm qua..."

Lời của cô đột nhiên liền dừng lại.

Nghĩ tới cảnh đêm qua vẫn lại là làm cho cô nhịn không được tim đập rộn lên...

Đều do người nào đó nói cái gì muốn rèn luyện thể lực của cô, không muốn cho cô ở trên...

Kết quả càng làm cho cô mệt mỏi gần chết.

Trình Chi Ngôn nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia bởi vì chạy bộ mà che kín đỏ ửng, nhìn nhìn lại bộ dáng cô thở hổn hển, cuối cùng lòng từ bi gật đầu nói: "Được rồi, cho phép em nghỉ ngơi một hồi, thuận tiện giúp anh mua bình nước."

" Tạ chủ long ân!!" Tiểu Thỏ nghe thế làm tư thế khấu tạ hoàng thượng trong phim truyền hình, sau đó liền chạy giống như bay.

"..."

Trình Chi Ngôn nheo lại đôi mắt, nhìn bóng lưng cô nháy mắt biến mất, trong lòng yên lặng nhớ lại, xem bộ dạng này, thể lực vẫn lại là dồi dào sao.... Xem ra cường độ vận động buổi tối có thể lại thêm lớn một chút....

Bên này Tiểu Thỏ rất không dễ dàng từ sân điền kinh trốn chạy ra, liền lảo đảo ra cổng sân thể dục.

Đối diện đường cái vừa lúc có một quán tiện lợi, nhớ tới Trình Chi Ngôn nói muốn thuận tiện giúp anh mang bình nước, Tiểu Thỏ trực tiếp thẳng hướng tới cửa hàng tiện lợi kia đi qua.

Tiểu Thỏ mới vừa đi đến cửa tiệm tiện lợi, hai cánh cửa thủy tinh kia tự động mở ra, bên trong một trận gió lạnh điều hòa thổi ra, nháy mắt làm cho Tiểu Thỏ đầu đầy mồ hôi cảm thấy được mát mẻ không ít.

Bởi vì hôm nay là thời gian làm việc, lại đúng lúc là hơn bảy giờ buổi sáng, người đi làm phụ cận đi ngang qua cửa hàng tiện lợi đều đã thuận tiện tiến vào mua bữa sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui