Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Chỉ là giữa tôi và cô ấy cũng không có quan hệ huyết thống."

"..." Tiếu Hàm nghe lời Trình Chi Ngôn nói, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên làm phản ứng gì.

"Đào góc tường người khác, cũng không phải là một chuyện tốt." Trình Chi Ngôn tiếp tục hướng tới Tiếu Hàm cười cười nói: "Con gái tốt trên đời nhiều như vậy, cậu cần gì chỉ nhìn chằm chằm một người nhà tôi a??"

"..."

" Chúng tôi đi về trước." Trình Chi Ngôn không đợi Tiếu Hàm trả lời liền ôm bả vai Tiểu Thỏ lập tức đi tới.

Tiểu Thỏ núp ở trong lòng Trình Chi Ngôn, quay đầu nhìn thoáng qua Tiếu Hàm vẫn đứng dưới ánh mặt trời chói chang như cũ, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Anh nước chanh, anh nói như vậy... Được chứ..."

"Chẳng thế thì sao??" Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ, khóe môi đã đã không có ý cười: "Chẳng lẽ em không nên giải thích cùng anh một phen, ngày hôm qua liền hẹn cùng nhau chạy bộ là chuyện gì xảy ra sao??"

"Cái này..." Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trên trán chính mình, nhìn nhìn lại ánh mắt Trình Chi Ngôn, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo không tốt.

Quả nhiên.

Vào lúc ban đêm, Tiểu Thỏ trải qua bão táp mãnh liệt nhất đời người.

Mà trận bão táp này dẫn đến hậu quả trực tiếp, đó là sáu giờ sáng ngày thứ hai Trình Chi Ngôn vô luận gọi cô như thế nào đều đã kêu không đứng dậy.

Mãi cho đến giữa trưa, Tiểu Thỏ mới yếu ớt tỉnh lại.

Cô đưa tay tìm di động, mở to mắt nhìn một phen, đã là hơn mười hai giờ rồi...

Trên di động có ba cái cuộc gọi nhỡ của Trình Thi Đồng, còn có vài tin nhắn chưa đọc.

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua tin nhắn, toàn bộ đều là quảng cáo, chỉ trừ bỏ một cái là dự báo thời tiết.

Vì thế, cô kéo dãy số Trình Thi Đồng, gọi qua.

Sau khi điện thoại vang hai tiếng, Trình Thi Đồng liền nghe, mở đầu chính là hướng tới Tiểu Thỏ mắng một chập: "Cậu người xát tay, chết người nào vậy, vì sao không tiếp điện thoại tớ? Chính cậu nhìn xem, chín giờ tớ gọi cho cậu, cậu không nghe, tớ nghĩ cậu đang ngủ, quá một giờ lại gọi cho cậu, cậu lại không nghe, đặc biệt hơn mười một giờ gọi cho cậu, cậu vẫn không nghe như cũ, nói! Cậu lêu lổng chỗ nào, có phải ăn tim gấu mật hổ hay không, cũng dám từ chối không nghe điện thoại tớ rồi hả??"

Tiểu Thỏ đưa điện thoại di động cách lỗ tai mình một mét, chờ Trình Thi Đồng mắng không sai biệt lắm, mới nghiêng dựa ở trên giường, lười biếng nói: "Cái gì lêu lổng chỗ nào a, tớ không phải mới vừa tỉnh lại sao, vừa thấy cuộc gọi nhỡ của cậu lập tức liền gọi cho cậu."

"Cậu mới vừa tỉnh!?" Trình Thi Đồng vi hơi run sợ một phen, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, hướng tới Tiểu Thỏ quát: "Hiện tại đều đã đặc biệt hơn mười hai giờ, cậu nói cho tớ biết cậu mới vừa tỉnh, đêm qua cậu đi chỗ nào, bắt kẻ trộm hay là làm trộm a??"

"Ai... Đêm qua... Một lời khó nói hết a..." Tiểu Thỏ vừa nghe Trình Thi Đồng nhắc tới đêm qua, liền ẩn ẩn cảm thấy chính mình lại bắt đầu eo mỏi lưng đau chân rút gân.

"Có cái gì một lời khó nói hết, cậu không phải đi làm trộm, chẳng lẽ cậu là..." Trình Thi Đồng nói một nửa đột nhiên như là nhớ tới cái gì một dạng, thanh âm bén nhọn mà hưng phấn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Bạch Tiểu Thỏ, có phải cậu cho chú nhỏ thượng rồi hay không?? Cho nên hôm nay cậu mới ngủ đến bây giờ còn không có rời giường!?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui