Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn 

Trình Chi Ngôn mỉm cười, ánh mắt thâm trầm nhìn Tiểu Thỏ, chậm rãi nói: "Anh cực kỳ chờ mong..."

...

Cuối cùng kết quả, đương nhiên Tiểu Thỏ đỡ thắt lưng chính mình cầu xin tha thứ chấm dứt.

Người  nào đó ăn no thoả mãn, vẻ mặt khí sảng nhìn Tiểu Thỏ nằm úp sấp ở trên giường đầu chôn ở trong gối làm đà điểu, hơi hơi trầm ngâm một chút, sau đó đi  đến bên giường, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo mỉm cười nói: "Làm sao vậy, không phải mới vừa nói chính mình đói bụng, muốn ăn điểm tâm sao??"

"..." Tiểu Thỏ mặt chôn ở gối đầu, không lên tiếng, cũng không động đậy.

"Nhanh như vậy liền mệt đến mức ngay cả khí lực nói chuyện đều không có rồi hả?" Trình Chi Ngôn nhịn không được cười cười, đưa tay lật ngược thân thể cô, lại phát hiện một đôi mắt to người nào đó đang nhìn chằm chằm chính mình.

"Làm sao vậy??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, có chút buồn cười  nhìn cô hỏi.

"Không muốn nói chuyện với anh!!" Tiểu Thỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ mất hứng nói.

" Vì sao?" Trình Chi Ngôn mỉm cười, sức sống  ôn nhu hỏi han.

"Hừ!" Tiểu Thỏ quay đầu đi, ánh mắt nhìn chỗ khác, không để ý tới anh.

Người này thật sự là quá chán ghét, vừa rồi rõ ràng là chính mình khoe khoang khoác lác, nói muốn để cho anh cầu xin tha thứ cùng chính mình, kết quả lại  là anh vẻ mặt thoải mái nhàn nhã nhìn chính mình sắp mệt đến mức gần chết, thuận miệng hỏi câu "Nếu như thật sự không còn khí lực, liền đến lượt anh đi"...

Vì thế...

Tiểu Thỏ cường bạo từ địa vị chủ công, biến hành bị công.

A a a a a...

Bảo Bảo mất hứng!! Bảo Bảo trong lòng khó chịu a!!

"Em thể lực quá kém rồi." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt trên mặt cô, nhịn không được cười cười, đưa tay xoa bóp đôi má phấn nộn của cô nói: "Kêu em cùng đi chạy bộ em chạy không nổi, thể lực em cặn bã ngươi như vậy, cũng muốn để cho anh cầu xin tha thứ??"

"Anh chờ, chờ em rèn luyện, tuyệt đối có một ngày cho anh khóc hô cầu xin tha thứ cùng em!" Tiểu Thỏ nghe được ý tứ trào phúng trong giọng nói Trình Chi Ngôn kia, nhất thời không vừa ý quay đầu lại hướng tới anh rống lớn.

"A......" Trình Chi Ngôn cố nén cười ý lên tiếng, sau đó tiếp tục gật đầu nói: "Anh cực kỳ chờ mong..."

"..."

"..."

Tiểu Thỏ lại không nói.

"Thật sự không đói bụng sao??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, thanh âm trầm thấp nói: "Anh nhớ rõ vừa rồi Trình Thi Đồng tới gọi em ăn điểm tâm trước, em liền một mực ồn ào em đói bụng, như thế nào hiện tại vận động một phát, ngược lại không đói bụng rồi hả??"

"Đợi một chút..." Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn nói, hơi run sợ một phen: "Đồng Đồng tới gọi em ăn điểm tâm?? Khi nào thì??"

Cô như thế nào một chút điểm ấn tượng cũng không có??

"Ưm... Đại khái là ở em khóc hô em thật sự là không có thể lực, đủ loại cầu xin tha thứ??" Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt thâm thúy hơi hơi hạ xuống, nhìn người nào đó vẫn nằm úp sấp ở trên giường  như cũ, trong thanh âm tràn đầy đều là ý tứ bỡn cợt.

"..."

Cái thời điểm kia?

Tiểu Thỏ ngẩn ra, biểu tình trên mặt nháy mắt biến hóa nhiều lần, sau đó một đầu chui vào gối đầu, một đôi bàn tay dùng lực đấm đấm nệm.

Cô không cần đi ăn điểm tâm rồi!!

Cô không cần ra ngoài gặp người rồi!!

Cô khẳng định đã bị Trình Thi Đồng cười chết!!

Trình Chi Ngôn nhìn cô vẻ mặt ảo não, nhịn không được đưa tay đem cô từ trong gối túm ra ngoài nói: "Em muốn ngột ngạt chết chính mình sao??" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui