Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn 

"Đã quên viết??" Ánh mắt Cận Mặc thâm thúy  nhìn cô, thuận miệng hỏi.

"Không phải..." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, trầm mặc một phen, sau đó thấp giọng nói: "Ba tớ... Qua đời..."

Mặc dù đã là chuyện thật lâu thật lâu trước kia, nhưng mà lúc nói ra vẫn lại là nhịn không được có chút đau lòng.

Đã nhiều năm như vậy, trí nhớ cô với ba ba đã có chút mơ hồ rồi.

Lại cô đơn nhớ rõ cảnh vào đông sáng sủa kia, ông mặc quân trang mặt mỉm cười đi nhanh hướng tới chính mình đi tới.

Đại khái là không ngờ rằng Tiểu Thỏ sẽ trả lời chính mình như vậy, biểu tình trên mặt Cận Mặc hơi run sợ một phen, sau đó lại trầm mặc không nói.

Tiểu Thỏ thấy anh lại không nói, chần chờ một phen, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia... Còn có chuyện khác sao?"

"Không có." Cận Mặc nhìn cô một cái, cầm lấy xấp biểu trong tay kia, xoay người liền hướng phương hướng chỗ mình ở bỏ đi.

Khoảng cách ký túc xá nam sinh lớp bọn họ cùng ký túc xá nữ sinh cũng không phải rất xa, chẳng qua ký túc xá nữ sinh ở trên sườn núi, ký túc xá nam sinh ở dưới sườn núi.

Mà siêu thị nhỏ ngay đối diện ký túc xá nam sinh lớp bọn họ.

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, yên lặng theo sát phía sau Cận Mặc, hướng tới dưới sườn núi đi.

Cận Mặc đi tới hai bước, cảm giác được Tiểu Thỏ đi theo sau lưng mình liền ngừng lại, quay đầu lại nhìn cô, thuận miệng nói: "Còn có việc??"

"Ách... Không có, kia, tớ chính là đi siêu thị mua chút đồ ăn." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn anh, thanh âm yếu ớt nói.

"A...." Cận Mặc gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn Tiểu Thỏ một cái, thuận miệng nói: "Vậy cùng nhau đi thôi."

"Ách..." Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, sau đó dưới ánh mắt bức người của anh, kiên trì đi đến bên cạnh anh.

Cận Mặc chờ cô đi đến bên cạnh mình, liền tiếp tục cất bước đi về phía trước rồi.

Tiểu Thỏ đuổi kịp.

Hai người một đường đều đã không nói gì.

Cái không khí này.. Thật sự hảo kỳ quái a...

Tiểu Thỏ đi ở bên cạnh Cận Mặc, đầu óc rất nhanh xoay xoay suy nghĩ tìm chút đề tài tùy tiện tán gẫu  cùng anh, tốt xấu cũng có thể để cho không khí không xấu hổ như vậy a.

Vì thế...

Tiểu Thỏ chuẩn bị một phen, hướng tới Cận Mặc mở miệng nhỏ giọng nói: "Cái kia...Cậu cũng là người Giang Tô sao??"

"Uh`m." Cận Mặc gật gật đầu.

"... Vậy cậu là người ở nơi nào Giang Tô a??" Tiểu Thỏ tiếp tục kiên trì nói chuyện phiếm cùng anh.

"Tô Châu."

"... Ha ha ha, Tô Châu là cái địa phương tốt, Nhân Kiệt Địa Linh ( người giỏi đất thiêng), còn sản xuất ra tơ lụa cùng mỹ nữ." Tiểu Thỏ cười gượng một tiếng tiếp tục tìm đề tài cùng anh.

"Uh`m." Cận Mặc tiếp tục gật đầu.

"..."

Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy nói chuyện phiếm cùng anh quá khó.... Lời này rõ ràng tiến hành không xong a!!

Bất quá có lẽ người ta cũng không thế nào muốn cùng cô nói chuyện phiếm đi...

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng không nói.

Lại đi tới một hồi, Cận Mặc đột nhiên quay đầu nhìn cô hỏi: "Cậu như thế nào không nói??"

"..."

Tiểu Thỏ chớp đôi mắt ngập nước, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.

Đại ca, tôi ngược lại là muốn tiếp tục nói chuyện với anh a!!

Nhưng mà mỗi  một câu tôi nói, anh cơ bản đều là lấy kết cục "Uh`m", tối đa trả lời không  vượt qua hai chữ, anh làm cho người ta như thế nào tiếp tục cùng nói chuyện phiếm ngươi a...

Đại khái là ý tứ khiển trách trong ánh mắt cô quá mức rõ ràng, Cận Mặc có chút không được tự nhiên nhìn cô một cái, sau đó thanh âm trầm thấp nói: "Thật xin lỗi, tớ không phải rất biết nói chuyện phiếm cùng nữ sinh."

"Ha ha ha... Không có việc gì, tớ cũng không phải rất biết nói chuyện phiếm cùng nam sinh..." Tiểu Thỏ tiếp tục xấu hổ cười cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui