Editor: Linh Ngọc
"Anh nước chanh chính là phụ huynh của em!" Tiểu Thỏ kéo tay của Trình Chi Ngôn, nhìn thầy giáo sắp xếp đường chạy lớn tiếng nói: "Người xưa có câu, huynh trưởng chính là ba!"
"A! ?" Thầy giáo sắp xếp đường chạy nghe được câu này, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Mà Trình Chi Ngôn đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, trong nháy mắt ngổn ngang trong gió.
Thấy vẻ mặt thầy giáo nghi ngờ nhìn bọn họ, Trình Chi Ngôn có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, gò má trắng nõn như ngọc một tia hiện ra một tia đỏ ửng nhàn nhạt, nhỏ giọng cúi đầu đúng sửa lại đúng câu của Tiểu Thỏ: "Là huynh trưởng như ba..."
"Đúng! Cao quá ngực đều là ba!" Tiểu Thỏ gật đầu, dùng sức khẳng định nói.
"Nhưng mà..." Lúc giáo viên sắp xếp đường chạy còn muốn nói tiếp gì đó, chủ nhiện lớp Tiểu Thỏ vội vàng đi tới, cô vẫy tay với thầy giáo kia, sau đó ghé sát tai nói gì đó, vị thầy giáo kia lập tức không lại quấn quít nữa, chỉ nhìn Tiểu Thỏ bằng ánh mắt đồng tình.
"Tiếp tục, phía đây là đường chạy của phụ huynh thứ tư..." Vị thầy giáo kia liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ thật lâu, rồi đi tới đường chạy kế tiếp, tiếp tục sắp xếp.
Tiểu Thỏ có chút không hiểu nhìn Trình Chi Ngôn một cái, không rõ vì sao thầy kia chỉ nói một nửa rồi rời khỏi.
Mà lông mi Trình Chi Ngôn cũng nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vị thầy kia rất lâu.
Sắp xếp đường chạy xong, tất cả phụ huynh đều chờ xuất phát.
Tuy Trình Chi Ngôn đã lên cấp trung học cơ sở, rong lớp bọn họ coi như là cao, nhưng mà một đứa bé mười ba tuổi, vóc dáng cao tới đâu cũng chỉ hơn 1m60 chút, đứng ở giữa một đám người trung niên đã phát tướng, vẫn là có chút gầy yếu.
Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên lưng Trình Chi Ngôn, nhìn xung quanh một chút, ghé vào bên tai Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói: "Anh nước chanh, cố lên."
"Ừ." Trình Chi Ngôn hơi quay đầu, cười với Tiểu Thỏ, nhàn nhạt lên tiếng.
"Mọi người vào chỗ---- ---- chuẩn bị --- --------"
"Đùng---- ---------"
Sau khi tiếng súng vang lên, Tiểu Thỏ ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, chỉ nghe từng tiếng gió gào rít bên tai, nháy mắt hai người bọn họ đã xông ra ngoài.
Nhưng mà chỉ chốc lát, một đám phu huynh kia đã bị Trình Chi Ngôn bỏ mặc ở phía sau.
"Anh nước chanh, cố lên! Cố lên!" Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên lưng Trình Chi Ngôn, nhìn hai người bọn họ đã vượt lên đầu rất xa, nhất thời cười đến mức nở hoa.
"Em ôm chặt, đừng để rơi xuống." Trình Chi Ngôn vừa cõng Tiểu Thỏ chạy lên phía trước vừa nhắc nhở cô.
Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, đặt đầu lông xù mềm mại của mình lên bả vai anh.
Mặt trời ấm áp mùa thu chiếu trên người Tiểu Thỏ, từng đám mây trắng nổi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, đường chạy mà trước mắt nhanh chóng lui về phía sau, Tiểu Thỏ nhìn bờ vai gầy yếu Trình Chi Ngôn, nhưng trong lòng tràn đầy yên tâm.
Cô thích nhất, thích nhất là anh nước chanh!
Thấy điểm cuối đã gần ngay trước mắt, hai tay Trình Chi Ngôn đỡ Tiểu Thỏ, bước chân nhanh hơn, chạy thật nhanh tới.
"Tuyệt, học sinh đường chạy thứ ba của chúng ta giành được hạng nhất ở đội thứ hai!" Giáo viên đứng ở điểm cuối cười tít mắt lớn tiếng tuyên bố, "Mời tới giáo viên bên này lĩnh phần thưởng!"
Sau khi tới đích, Trình Chi Ngôn đặt Tiểu Thỏ xuống mặt đấy, thở hổn hển.
Mồ hôi dọc theo hai má thon gầy của anh từng giọt rơi xuống trên mặt đất, một trận cánh hoa choáng váng ập đến.