Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: May

"Điện thoại của ai vậy??" Tiểu Thỏ khẽ ngơ ngác một chút, vừa nói vừa bước nhanh đi đến bên cạnh bàn của mình.

Trên điện thoại di động hiện lên có ba cuộc gọi nhỡ, hai cuộc là của Trình Chi Ngôn, một cuộc là của Cận Mặc.

Tiểu Thỏ cầm lấy di động, không chút do dự gọi dãy số Trình Chi Ngôn trước.

Trong loa sau khi bíp bíp hai tiếng, điện thoại liền được tiếp thông.

"Alo, Tiểu Thỏ..." Giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Trình Chi Ngôn truyền tới từ bên kia điện thoại.

"Ừ... Anh nước... Trình Chi Ngôn..." Tiểu Thỏ vô thức muốn mở miệng gọi anh là "Anh nước chanh", nhưng vừa nghĩ tới chính mình còn đang giận lẩy với anh, vì vậy liền trong nháy mắt sửa miệng lại.

Bên kia điện thoại, Trình Chi Ngôn nhẹ giọng cười hai tiếng, sau đó thấp giọng hỏi: "Vừa rồi gọi điện thoại cho em tại sao không có tiếp??"

"A... em đi phòng ký túc xá khác thống kê nhân số nữ sinh lớp tụi em có nguyện ý tham gia trận đấu diễn thuyết không..." Vừa nhắc tới chuyện này, Tiểu Thỏ liền nhịn không được thở dài một hơi nói: "Chao ôi... Kết quả một người nguyện ý tham gia cũng không có... Dựa theo tình huống này, em phỏng đoán chủ nhiệm lớp là muốn phái em lên..."

"Trận đấu diễn thuyết à." Trong tay Trình Chi Ngôn cầm điện thoại di động, đứng ở trên ban công trong phòng, ngẩng đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, cười cười nói: "Vậy thì đi đi, trận đấu diễn thuyết của sinh viên đại học năm nhất, ba vị trí đầu là có thể lấy tiền thưởng."

"Chao ôi?? Còn có tiền thưởng??" Tiểu Thỏ sững sờ, chợt cảm thấy vui vẻ.

"Ừ, đương nhiên lúc ghi tên sẽ không nói cho các người biết, nhưng người thắng trận đấu, sẽ có tiền thưởng, xem như cho người dự thi nhất một ngạc nhiên mừng rỡ ngoài ý muốn." Trình Chi Ngôn cười cười, tiếp tục nói: "Nhóm học trưởng các năm khác đều biết rõ chuyện này, em có thể đi hỏi hỏi, đây là truyền thống vinh quang hạng nhất."

"Vậy em... Có thể dụ dỗ đe dọa các cô ấy tham gia không?" Trong đầu Tiểu Thỏ chợt lóe qua một đạo ánh sáng, lập tức hưng phấn lên.

"Tốt nhất vẫn là không cần..." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười nói: "Nếu như lúc chủ nhiệm lớp em tìm em, không có nói cho em biết có tiền thưởng, vậy em liền không cần tùy tiện nói lung tung với những người khác, ai biết người cử hành hoạt động có đột nhiên đầu rút gân, hủy bỏ tiền thưởng năm nay không??"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui