Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

"Đây đây, Tiểu Thỏ, kem của con.” May Lão Trình kịp thời đi đến, đưa kem vừa mới mua nhét vào tay Tiểu Thỏ, ngăn cô khỏi khóc..

Tiểu Thỏ nhìn kem trong tay, tâm tình buồn bực tốt hơn nhiều.

Vườn bách thu vào mùa thu, sắc thái sặc sỡ, lá cây vàng óng, ngững chiếc là từ trên cây rơi xuống, phảng phất như những con bướm bay lượn giữa không trung.

Lá cây rơi rớt trên mặt đât, tạo thành tấm thảm vàng kim.

Hai bên con đường nhỏ, những đám hoa cúc nở rộ. đỏ như lửa, trắng như tuyết, vàng tực như dát vàng, từng làn gió nhẹ nhàng thổi, dưa hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Người người đến vườn thú tham quan, trẻ con dắt tay người lớn chạy vòng quanh, người già thì ngồi trên ghế đá tán gẫu và ngắm cảnh thu xinh đẹp

Lão Trình dắt tay Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn đi theo sau lưng, chậm rãi đi đến vườn thú, hai tiểu hỏa gia này, mắc dù là đi cùng nhau nhưng Tiểu Thỏ đầu thì quay sang bên trái, Trình Chi Ngôn thì quay đầu sang phải, nhìn lên đến giống như hoàn toàn không có bất kỳ trao đổi bộ dáng, thao tình hình này…Hai người bọn họ không phải là đang chiến tranh lạnh chứ? Hắn chỉ mới đi mua kem về một lúc, thế nào lại không ai quan tâm đến ai rồi?

"Tiểu Thỏ..." Lão Trình im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi Tiểu Thỏ: “Hôm nay sao con lại không dắt anh nước chanh đi như trước vậy?

Tiểu Thỏ quay đầu, vừa liếm kem vừa quay sang lão Trình nói: “Bởi vì con tức giận, không để ý đến anh!”

"Vì sao lại tức giận?”

"Vì con nói không lại anh nước chanh.”

"Ách..." Lão Trình ngơ ngác, cười xấu hổ nói: “ Nói không lại thì dùng bạo lực giải quyết, tức giận làm gì.”

"Dùng bạo lực giải quyết là cái gì?”

"Đến đánh nó!”

"Không được, đánh người là sai, là không đúng!" Tiểu Thỏ giọng thanh thúy nói với lão Trình, sau đó quay đậu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Nghe hai người nói chuyện nãy giờ, Trình Chi Ngôn quay đầu, ánh mắt sâu kín nhìn lão Trình hỏi: “Ba, người thật sự là người sinh ra con sao?”

“Có người ba nào lại đi xúi dục người khác đi đánh con mình.”

“Con là do ba sinh ra, thì đã sao? Tìm không được con dâu, ta sinh con trai được lợi ích gì? Con có hể tự sinh cho ba cháu nội để ba ôm được sao?” Lão Trình trừng mắt nhìn anh một cái, trực tiếp ném cho anh một câu rồi cười tủm tỉm chạy lại dỗ Tiểu Thỏ.

...

Con thì mới từng này tuổi, chưa đến tuổi trưởng thành đã nghĩ đến chuyện ôm cháu.

Hồng nhan họa thủy! Đây chính là hồng nhan họa thủy!!

Trình Chi Ngôn căm giận nhìn ba mình.

Từ ngày trở về từ vườn bách thú, Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn chưa hề nói chuyện với nhau.

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cùng Tiểu Thỏ đứng gần chỗ ba mình, cũng lười đi quản bọn họ.

Hừ, không để ý tới mình thì thôi, vừa lúc được yên tĩnh!!

Trình Chi Ngôn xoay người, đi lên lầu.

Cứ như vậy vài ngày trôi qua, Chu Linh bộn rộn nhiều việc, không có thời gian rảnh quản Tiểu Thỏ nhưng cũng phát hiện thấy có điều bất thường.

“Tiểu Thỏ, con với anh nước chanh làm sao thế?” Mẹ Tiểu Thỏ ôm gối, chuẩn bị về phòng của mình ngủ, tò mò hỏi.

"Làm sao là làm sao?”

“Sao mấy hôm nay con không tìm anh nước chanh đòi ngủ chung?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui