Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: May

"Cạch" một tiếng, khóe xe rơi xuống, đèn bên trong xe sáng lên một cái.

Trình Thi Đồng vội vàng kéo cửa sau xe ra, thăm dò nhìn sang.

Di động cô quả nhiên đang nằm ở trên chỗ ngồi phía sau xe.

Mò di động nhìn thoáng qua, phía trên lại có thể có bảy tám cuộc gọi nhỡ.

Xong rồi xong rồi, khẳng định là mẹ của cô gọi điện thoại tìm cô!!

Ngón tay Trình Thi Đồng nhanh chóng ấn về phía ghi chép trò chuyện, sau khi mở ra mới phát hiện, bảy tám cuộc gọi nhỡ phía trên lại có thể đều là của Cố Ninh Thư.

Cố Ninh Thư...

Lần nữa nhìn thấy ba chữ này, trong lòng Trình Thi Đồng nhịn không được co rút đau đớn một chút, mới vừa phát sinh qua chuyện như vậy, cô nên dùng giọng điệu gì, đến đối mặt với anh đây...

Liền vào lúc cô rối rắm, Cố Trừng Tịch đã đi đến bên cạnh xe, kéo cửa xe chỗ ngồi tài xế ra.

Anh ngồi vào bên trong xe, quay đầu nhìn Trình Thi Đồng hai tay ôm di động ngẩn người, chần chờ một chút, vẫn là mở miệng hỏi: "Em sao thế??"

"Không có... Không có gì..." Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, cô ngồi ổn ở ghế xe sau, sau đó đóng cửa xe lại, hai tay siết chặt di động, hít sâu vài hơi, lúc này mới ngón tay run rẩy, đè xuống tên Cố Ninh Thư, gọi điện thoại lại cho anh.

Tiếng chuông trong điện thoại, sau vài tiếng tút tút, liền được tiếp nghe.

"Xin lỗi, Tiểu Cố, em..." Lúc Trình Thi Đồng đang chuẩn bị mở miệng nói xin lỗi với anh, đầu kia lại truyền tới một giọng nam trung niên trầm thấp.

Giọng nói kia nghe tựa hồ hết sức là mệt mỏi và già nua, ông giọng nói chậm rãi nói với Trình Thi Đồng bên kia loa: "Đồng Đồng sao, bây giờ Ninh Thư còn đang ở bệnh viện cấp cứu, chú gọi điện thoại, chính là muốn hỏi con một chút, con... An toàn về đến nhà chưa??"

"Anh ấy làm sao!?" Trình Thi Đồng sau một lát tim đập mạnh và loạn nhịp, lo lắng hỏi đầu kia điện thoại.

"Ngày hôm qua nó đưa con về xong, sau khi về nhà theo chúng ta ăn cơm trưa... Dựa theo kế hoạch, buổi chiều hẳn là đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ." Giọng nói ba Cố Ninh Thư nghe tựa hồ có chút mệt lả, "Cũng trách chúng tôi không có chú ý nó... Ở cửa bệnh viện, Ninh Thư xuống xe trước, lúc ta và mẹ nó đang chuẩn bị ngừng xe, một đứa bé ở bên cạnh dự định băng ngang qua đường... Khi đó vừa vặn có một chiếc xe có rèm che mất khống chế lao đến... Ninh Thư nó... Liền không hề nghĩ ngợi, liền đi lên bảo vệ đứa bé kia..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui