Dạo này có Tống Thời Trạch tiêu khiển nên Nguyễn Nhuyễn rất ít khi lên diễn đàn trường.
Tối thứ bảy, sắp thi giữa kỳ đến nơi rồi, cô đột nhiên có chút nhớ diễn đàn trường nên mở lên xem một vòng để an ủi tâm hồn bị tổn thương của bản thân.
Bởi vì bây giờ Tạ Ánh An cũng hay lên diễn đàn nên không còn ai dám ship cậu với Lý Thanh Mặc nữa.
Cứ như vậy, cuộc sống của Nguyễn Nhuyễn lại thiếu đi rất nhiều niềm vui.
Vừa mới mở diễn đàn ra, đã nhìn thấy các bạn học đang thi nhau bỏ phiếu, giống như có liên quan đến chuyện thi giữa kỳ.
Nguyễn Nhuyễn kích động xoa tay, vui vẻ vào tham gia.
Đợi lúc Nguyễn Nhuyễn thấy rõ nội dung, nụ cười trên mặt cô cứng lại.
Cược xem Lý Thanh Nhiễm năm hai còn có thể giết vào top mười không!
Bên dưới số người cược “không thể” đã lên đến hơn ba trăm người, còn số người cược “có thể” chỉ vẻn vẹn có hai mấy người.
Mẹ nó! Tỉ lệ một phần một trăm năm mươi cong chơi cái rắm í!
Nguyễn Nhuyễn nổi giận đùng đùng đi xem người bày trò là ai.
Mẹ nó, lại ẩn danh.
Ngón tay Nguyễn Nhuyễn không cẩn thận chạm vào màn hình, phần bình luận được mở ra, bình luận bên trên là bình luận nhận được nhiều phản hồi nhất cũng là bình luận nhiều chữ nhất.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ đợi rõ ràng mọi chuyện rồi nói cho Nhiễm Nhiễm cũng không muộn, vì thế cô bắt đầu đọc bình luận.
Lầu hai: Ẩn danh, ẩn danh, nghe nói giáo bá là anh trai của ai đó, chúng ta chọc không nổi, có điều tôi thật lòng khuyên mọi người chọn “không thể” nhé, còn nguyên nhân cụ thể, tôi sẽ nói rõ ở lầu ba.
Lầu ba: Ai kia bây giờ đã trở thành ví dụ tiêu cực trong miệng giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, nghe nói mười mấy bài kiểm tra nhỏ gần đây, thành tích của ai kia tụt dốc ngày càng nghiêm trọng, dùng từ thảm cũng không đủ để hình dung nữa, giáo viên lấy đó để cảnh tỉnh chúng tôi, những bạn học nào biết có thể làm chứng cho tôi.
Lầu bốn: Mẹ nó, trời nong đất nở.
-
Lầu sáu: Còn chưa thi giữa kỳ đâu, các người bây giờ nói đến chuyện này còn hơi sớm đó.
Lầu bảy: Bình thường đã kém đến mức này, lẽ nào thi giữa kỳ có thể một tiếng kinh động người khác sao @lầu sáu.
……
Bình luận phía dưới Nguyễn Nhuyễn lướt cũng không hết nữa, cô quả quyết chọn “có thể”, nói cho cùng Thanh Nhiễm nỗ lực bao nhiêu, cô đều nhìn thấy cả.
Chỉ là dạo này đúng là thành tích của Thanh Nhiễm bị giảm xuống, nếu không phải Hoàng Thiên Dũ đang bận đấu đá với Ôn Thời Nghi thì cô ta đã sớm cười nhạo Thanh Nhiễm rồi.
-
Cũng không biết chủ nhiệm lớp nào độc ác như vậy, lấy chuyện thành tích Thanh Nhiễm giảm sút để làm ví dụ tiêu cực cảnh tỉnh học sinh, thật sự quá đáng.
Nguyễn Nhuyễn lạch cạch gõ gõ, rất nhanh đánh ra một câu—--
“Mấy người chọn “không thể” đợi bị Thanh Nhiễm vả mặt đi!!!”
Chưa đầy một phút sau, bên dưới đã có người phản hồi Nguyễn Nhuyễn.
“Cầu vả mặt, ha ha”
“Bạn học này, nếu Lý Thanh Nhiễm không đánh được mặt tôi, cậu chìa mặt ra cho tôi đánh có được không?”
Nguyễn Nhuyễn tức gần chết, trực tiếp tắt điện thoại, vốn đã không muốn làm bài tập, bây giờ lại càng không có tâm trạng làm nữa.
Trước khi ngủ, Nguyễn Nhuyễn còn nghĩ, ngày mai nhất định phải đi học bài với Nhiễm Nhiễm,
—----------
Kết quả là ngày chủ nhật, khung cảnh hai người cùng học trong tưởng tượng của Tạ Ánh An trở thành bốn người cùng học.
Không những Nguyễn Nhuyễn đến mà Lý Thanh Mặc đang chuẩn bị chơi game, nhìn bọn họ đều học nên lại có cảm giác nguy cơ, vì thế cũng lật đật chạy đi lấy bài tập ngồi làm cùng bọn họ.
Thanh Nhiễm sắp xếp học tập rất có quy luật, sáng đọc sách gì, chiều làm bài gì cô đều lên kế hoạch vô cùng rõ ràng.
Ngược lại Nguyễn Nhuyễn không có chút quy củ nào, cô thường cất loạn bài tập trong cặp, lấy ra tờ nào trước thì làm tờ đó.
Lý Thanh Mặc lại càng không có gì gọi là quy củ cả, anh có bệnh trì hoãn, dù là chuyện gì cũng thích tích lại từ ngày này qua ngày khác, vì thế bài tập của anh chất thành ngọn núi nhỏ, giống y như Tạ Ánh An.
Hôm qua Tạ Ánh An làm bài đến nửa đêm, hôm nay căn bản không có tâm trạng làm bài, hơn nữa cậu làm đề rất thích bỏ bài, chỉ những bài có tính khiêu chiến một chút cậu mới làm, còn những bài không có tính khiêu chiến hay những bài cậu đã quen cách làm rồi, cậu sẽ không lãng phí thời gian nhìn nhiều thêm một lần.
Trước đây lão Ngô còn vì việc này mà nhắc nhở cậu nhưng mắt thấy nói không nổi, hết hy vọng, dần dần ông cũng mặc kệ cậu luôn, cũng may Tạ Ánh An có lòng tranh đấu, năm nào cũng đứng đầu khối, chỉ cần thành tích cậu không tụt xuống, ông còn quan tâm cậu làm đề hay không làm gì.
Lúc đầu, Nguyễn Nhuyễn còn cảm thấy ngồi học với hai đại thần thật có chút ngại ngùng, nhưng mắt thấy Thanh Nhiễm đã sắp làm xong một tờ rồi, cô cũng không còn tâm tình ngại ngùng xấu hổ gì nữa, lập tức cắm đầu múa bút.
Bốn người ngồi quanh một cái bàn làm bài một mạch đến tận lúc ăn cơm trưa.
Trời còn chưa nóng lắm, Lý Thanh Mặc đề nghị ăn lẩu, sau khi mọi người đều đồng ý, dì Lưu chuẩn bị lẩu uyên ương cho bọn họ.
Trong mấy người chỉ có Tạ Ánh An không thể ăn cay.
Thực ra trước đây Tạ Ánh An cũng ăn cay nhưng sau khi sống cùng ông ngoại một khoảng thời gian, ông khẩu vị thanh đạm, không thể ăn cay, dần dần Tạ Ánh An cũng không ăn cay nổi nữa.
Lý Thanh Mặc nhúng đôi đũa vào nước dùng đỏ hồng, lắc đầu ha ha cười nhạo Tạ Ánh An: “Cậu như này là không được rồi, tôi nghe nói đàn ông không thể ăn cay sau này sẽ sợ vợ, ha ha ha.”
Tạ Ánh An nhúng đũa vào nồi nước dùng thanh đạm bên cạnh, tỏ ý không sao cả đáp lại một tiếng “Ừm”.
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn đảo qua lại giữa hai người, sau đó cúi đầu lộ ra vẻ mặt người mẹ già.
Tạ Ánh An lạnh lùng liếc cô, Nguyễn Nhuyễn run lên, ngọn cỏ đầu tường lại nghiêng ngả về phía Tạ Ánh An: “Mặc ca, anh nói vậy là không đúng rồi, cái gì mà sợ hay không sợ chỉ, chỉ có thích nên mới sợ thôi.”
“Ồ.” Lý Thanh Mặc nhướn mày: “Vậy cô với Tống Thời Trạch thì sao, ai sợ ai hả?”
Đương nhiên là Tống Thời Trạch sợ cô ấy, sợ cô ấy mang chuyện thua đến mất mặt kia nói ra.
Nhưng là cái này Nguyễn Nhuyễn không thể nói, chỉ có thể cười ngượng ngùng.
Thanh Nhiễm không thể nghe nổi đối thoại trẻ con này của bọn họ, cô dùng đũa chung gắp cho Lý Thanh Mặc một miếng khoai môn, “Ca, ăn cái này đi.”
Lý Thanh Mặc ghét bỏ đẩy ra: “Không cần, cái thứ ngọt ngọt này anh không thích ăn.”
Thanh Nhiễm đang muốn thu đũa về, thì lại bị Tạ Ánh An cắt ngang, cậu kéo đôi đũa qua, một miếng ăn hết.
Cái câu “cay đó” của Thanh Nhiễm chưa kịp nói ra đã phải nuốt xuống.
Cay quá, Tạ Ánh An uống một ngụm nước lớn.
Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng nhìn ra chút lạ thường, tầm mắt cô đánh giá qua lại giữa Thanh Nhiễm với Tạ Ánh An, trong mặt lộ ra sự kinh ngạc, không thể tin nổi.
Lý Thanh Mặc vẫn là một tên ngốc, anh gắp thêm một đũa rau cay bỏ vào bát Tạ Ánh An, bị Tạ Ánh An nhanh chóng né tránh.
Lý Thanh Mặc lầm bầm: “Tránh gì mà tránh, vừa rồi không phải ăn ngon lắm sao? Tôi nói cho cậu biết nhé Tạ Ánh An, cậu biết không ăn được cay, cuộc sống mất đi bao nhiêu niềm vui không?”
Tạ Ánh An lại uống thêm một ngụm nước, rồi mới từ từ nói: “Niềm vui của tôi cũng không phải ở chỗ có ăn được cay hay không.”
Nguyễn Nhuyễn rất muốn hỏi một câu: không đặt ở việc có ăn cay được hay không, lẽ nào niềm vui của anh đặt trên người Nhiễm Nhiễm nhà này sao?
Nhưng cô không dám hỏi.
Mấy người ăn xong lại bắt đầu điên cuồng khắc khổ làm bài tập.
Chỉ có điều lần này, trong lòng Nguyễn Nhuyễn không còn cách nào ship An ca với Mặc ca của cô lại nữa..