Tống Thời Trạch có bao nhiêu chó?
Cậu ta khó khăn lắm mới có dịp cược thắng một lần, chuyện có thể diện như vậy, đương nhiên là cậu ta sẽ không để cho một ai trốn thoát, đặc biệt là những người thua cậu ta.
-
-
Mười giờ hai mươi phút tối, Mã Thanh Sinh tổng kết lại danh sách đưa cho Tống Thời Trạch.
“Trạch ca, người đến còn chưa được một nữa.”
Sắc mặt Tống Thời Trạch trầm xuống, cậu nhìn tờ danh sách cười lạnh: “Xem ra có một số người thua ông đây rồi mà còn không phục.”
Mã Thanh Sinh cười hề hề, cũng không nhiều lời nữa.
Có cái rắm í mà không phục, nói trắng ra còn không phải là người ta sợ mất mặt thôi sao?
Tống Thời Trạch sờ sờ cằm, thuận tay cầm tờ giấy lên xem.
Cậu ta hơi híp mắt lại, hỏi tóc vàng Ngô Tử Hiển, “Tạ Ánh An nói sao?”
Ngô Tử Hiển trả lời: “An ca...”
Tống Thời Trạch lạnh lùng nhìn qua, “An ca? An ca ở đâu ra? An ca cái rắm í!”
Ngô Tử Hiển cười hì hì: “Trạch ca đừng giận, chúng ta hiện tại không phải cùng hội với Tạ Ánh An sao? Nghe người khác gọi, em cũng thuận miệng gọi theo thôi.”
Lại nói, anh xét tướng mạo không bằng người ta, xét danh tiếng không bằng người ta, xét đến thành tích học tập cũng không bằng người ta nữa.
Không dễ dàng gì mới có chút danh tiếng ở việc gây sự đánh nhau thì cũng bị người ta đánh mấy quyền thì nhập viện.
Xét về gia thế, bị đánh đến nhập viện mà ba anh cũng không làm gì Tạ Ánh An, xem ra gia thế người a cũng rất tốt, chẳng qua người ta khiêm tốn hơn anh.
Chỉ cần vậy thôi, chúng tôi còn không thể gọi người ta một tiếng An ca sao?
Dù cho oán thầm trong bụng như vậy nhưng Ngô Tử Hiển với Mã Thanh Sinh nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám nói ra.
Tống Thời Trạch vẫn ngồi chỗ đó lên cơn, cậu ném tờ giấy a4 lại mặt bàn, “Sao chúng ta không nghĩ đến việc in ra như này trước nhỉ?”
Ngô Tử Hiển: “......”
Mã Thanh Sinh: “......”
Tống Thời Trạch nhíu mày: “Không phải nói ba tên đàn cộng lại sẽ thành thiên tài sao?”
Không đợi Mã Thanh Sinh nói, chuông điện thoại của Tống Thời Trạch đã vang lên.”
Tống Thời Trạch nhìn tên hiện trên màn hình, bắt máy: “Làm sao?”
Trong thần thái có chút không kiên nhẫn.
Đầu bên kia Nguyễn Nhuyễn cũng không thèm để ý đến thái độ của cậu ta, nói thẳng trọng điểm: “Tống Thời Trạch, không phải hôm nay cậu quay lại nhiều video lắm sao? Nhanh gửi cho tôi xem với.”
Ngô Tử Hiển cười hi hi nói chen vào: “Chào chị dâu.”
Sắc mặt Tống Thời Trạch trầm xuống, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
“Phì!” Đầu bên kia Nguyễn Nhuyễn ghét bỏ: “Gọi chị dâu cái gì, gọi Nguyễn tỷ.”
Ngô Tử Hiển: “......”
Chậc, trách không được Trạch ca thua cô ấy, hóa ra hai người này đều không có ai bình thường.
“Được rồi được rồi, lát nữa gửi cho.” Tống Thời Trạch phiền không chịu nổi: “Không có gì nữa thì cúp đây.”
“Ha!” Nguyễn Nhuyễn cách một màn hình trừng mắt: “Tống Thời Trạch, cậu thái độ gì đấy? Nhìn cho rõ thân phận mình đi.”
Tống Thời Trạch “xì” một tiếng tắt máy.
Mã Thanh Sinh giơ ngón cái: “Trạch ca uy vũ.”
Tống Thời Trạch tạo một cái dáng ngu ngốc: “Không xem xem tôi là ai.”
Sau đó không biết nghĩ đến cái gì, cậu ta lại cười lạnh: “Ha! Tạ Ánh An đẹp trai, thành tích tốt thì thế nào? Cồn không phải giống tôi đều không theo đuổi được Lý Thanh Nhiễm sao?”
Đây chính là lời nói thật.
—-------
Lý Thanh Mặc đúng là đang trốn Lý Thanh Nhiễm, trước đây thành tích của hai anh em chênh nhau nhiều nhất là hai thứ hạng.
Lần này, Thanh Nhiễm tiến vào top ba, mà anh lại ở cuối top mười, đây là lần nhục nhã nhất mà anh phải chịu trong mười bảy năm qua.
Vì vậy dạo này chủ nhiệm đề cập đến chuyện ở lại học bổ túc, cô giám sát anh học, Lý Thanh Mặc không do dự gì mà đồng ý luôn.
Nếu là trước đây, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện cùng giáo viên học bổ túc, sẽ là phương thức như địa ngục thế này.
20:34, trong văn phòng chỉ còn hai học sinh với một giáo viên.
Lý Thanh Mặc chính là một trong hai học sinh đó, học sinh kia cũng là nam sinh.
Hai học sinh cắm đầu làm bài còn cô Tôn, chủ nhiệm lớp ba lại chấm bài.
“Mặc ca?” Nam sinh ngồi đối diện gọi Lý Thanh Mặc một tiếng.
Lý Thanh Mặc ngẩng đầu nhìn cậu ta, không nói gì.
“Mặc ca, cô không bảo mấy giờ chúng ta sẽ được về sao?”
Lý Thanh Mặc lại cúi đầu: “Nếu cậu muốn biết, có thể tự đi hỏi cô.”
“Suỵt.” Nam sinh để tay lên môi ý bảo Lý Thanh Mặc nhỏ tiếng xuống.
Cũng may cô Tôn vừa dừng bút cầm điện thoại ra ngoài.
Lý Thanh Mặc thấy nam sinh đối diện thở phào, dừng bút, duỗi eo hóng hớt: “Giờ này rồi còn có người gọi đến? Mặc ca, anh nói xem có phải bạn trai cô Tôn gọi cô về không?”
Bút trong tay Lý Thanh Mặc dừng lại, nhàn nhạt ngước mắt lên: “Liên quan quái gì đến cậu, bài tập làm xong rồi à?”
Nam sinh run lên, cầm bút lên lẩm bẩm: “Mặc ca, sao tính khí anh gần đây càng ngày càng kém thế?”
Lý Thanh Mặc không để ý đến cậu ta, tiếp tục làm bài.
Cô Tôn nói chuyện điện thoại xong, trở về hỏi: “Các em làm xong bài chưa?”
Lý Thanh Mặc đương nhiên viết xong rồi, nhưng anh không muốn về nhà vào giờ này.
Quá sớm, Lý Thanh Nhiễm chắc chắn chưa ngủ.
Khoảng thời gian này, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ kẻ thắng lợi của Lý Thanh Nhiễm.
Không đợi trả lời, cô Tôn đã đến cạnh Lý Thanh Mặc, mùi nước hoa nhàn nhạt, Lý Thanh Mặc không cần ngẩng đầu cúng thấy vòng eo nhỏ nhắn.
Cậu nhíu mày lui lại phía sau: “Cô ơi, mùi nước hoa trên người cô làm em ngạt thở.”
Trên gương mặt xinh đẹp của cô Tôn một chút ngượng ngùng cũng không có, cô sớm đã bị tên cứng đầu trong lớp này ghét bỏ thành thói quen rồi.
Cô chỉ cười nhẹ: “Tôi không dùng nước hoa.”
“Vẫn là quá thơm,” Lý Thanh Mặc bịt mũi, “em không quen.”
Trong lòng nam sinh đối diện đã sớm lật trắng mắt lên đến trời rồi, chẳng trách trông lớp nam sinh đẹp trai đều đã trộm yêu sớm rồi, mà Lý Thanh Mặc đẹp trai như vậy nhưng còn chưa có bạn gái.
Cái cách đẩy cuộc nói chuyện vào chỗ chết như này, có thể tìm được bạn gái mới là lạ đó.
Cô Tôn hình như chỉ hơn bọn họ sáu, bảy tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, năm đầu tiên đi làm đã dẫn dắt bọn họ, lúc bọn họ lên năm hai, cô cũng theo lên cùng.
Chỉ dựa vào tư lịch của cô mà có thể theo lên năm hai, ngay cả cô cũng không tưởng tượng nổi.
Hơn nữa cô Tôn vô cùng xinh đẹp, có cảm loại cảm giác như ngự tỷ, lại đặc biệt trẻ tuổi, đứng cùng học sinh cấp ba như bọn họ hoàn toàn chẳng giống giáo viên mà giống học sinh hơn.
“Được rồi,” cô Tôn lui lại một bước, “Tôi cách xa cậu một chút, có điều cậu với Trần Phúc phải về rồi.”
Lý Thanh Mặc nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn, đi ra với Trần Phúc.
“Tạm biệt cô.” Cậu nói, sau đó bóng lưng dần biến mất sau màn đêm.
“Về cẩn thận.” Cô Tôn nhìn bóng lưng bọn họ, bật cười.
Cô tắt điện, đóng cửa rồi đi về khu kí túc của giáo viên..