Từ sau kỳ thi giữa kỳ, các lớp năm hai đang cạnh tranh gay gắt.
Mấy chủ nhiệm lớp cũng chụm lại một chỗ, vừa nói bọn trẻ bây giờ áp lực học tập rất lớn, mà tụi nhỏ bình thường lại có rất ít thời gian nghỉ ngơi, không thể giao quá nhiều bài tập, nhưng sau lưng lại tìm đủ loại tài liệu, bài tập phức tạp, đề cho học sinh chất thành núi.
Các giáo viên không hề ưu ái bất kỳ học sinh nào, kể cả người phải ở lại học Vật lý vào ban đêm.
Ngày nào lúc lớp phó học tập thu bài tập, trong lớp đều có thể nghe thấy tiếng than vãn chưa làm xong bài vang lên, điều này dường như đã trở thành trạng thái bình thường.
Trước đây khi Tạ Ánh An chưa ngồi cùng Thanh Nhiễm, cậu mười lần thì có đến chín lần không nộp bài tập.
Nhưng từ sau khi ngồi cùng cô, cậu đã có thói quen làm bài.
Ngay cả Thanh Nhiễm cũng hiếu kỳ.
trước đây rất nhiều người không tự kỷ luật rất dễ dàng bị Tạ Ánh An dạy hư, bọn họ cho rằng học bá cũng không viết bài tập, bọn họ không làm cũng chẳng sao.
Kết quả lúc thi học bá người ta vẫn là thứ nhất khối, còn bọn họ thì lại trượt xuống tận nước ngoài luôn rồi.
lớp phó học tập qua chỗ bọn họ, Thanh Nhiễm nộp bài, Tạ Ánh An cũng lấy bài ra nộp.
Đây đã là tháng thứ hai Tạ Ánh An thành thật nộp bài rồi, lớp phó học tập kinh ngạc rớt cả cằm, ôm bài tập đi.
Thanh Nhiễm có chút nghi ngờ, cô nhìn Tạ Ánh An một cái.
Tạ Ánh An cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, từ chính diện nhìn qua, nốt ruồi lệ bên mắt Tạ Ánh An càng yêu diễm, Thanh Nhiễm nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Tạ Ánh An cụp mắt để mặc cô đánh giá.
Làn da thiếu niên trắng nõn từ từ đỏ lên, chưa được vài giây sau, cậu không chống đỡ nổi nữa đành ho một tiếng hỏi: “Sao thế?”
Thanh Nhiễm không nhìn nữa, cầm quyển bài tập mà hôm qua cô dùng sau khi chạm vào Tạ Ánh An ra, “Làm xong bài chưa? Có thể giúp tôi kiểm tra đáp án chút không?”
Tạ Ánh An ngẩn ra, trong mắt có chút thất vọng, cậu gật đầu, lấy quyển vở trong tay Thanh Nhiễm.
Thanh Nhiễm đặc biệt gấp một góc bài hôm qua làm, không phải cô muốn làm phiền Tạ Ánh An, chẳng qua là trong lớp ngoài giáo viên ra cũng chỉ có Tạ Ánh An thành tích tốt hơn cô, nên cô chỉ có thể hỏi cậu thôi.
Tốc độ kiểm tra của Tạ Ánh An rất nhanh, đề Thanh Nhiễm làm hôm qua chỉ có bốn câu ở mặt cuối là sai rồi.
Cậu khoanh tròn mấy câu sai lại, đặt quyển vở giữa hai người, Thanh Nhiễm ghé đầu qua.
“Bài này,” Tạ Ánh An lấy bút chỉ vào một số: “Lúc cậu giải bài đã bỏ quên điều kiện cho trước…..”
Trịnh Xuân Minh với Lý Sách phía sau nhìn nhau.
Lý Sách cảm khái: “Quả nhiên, học tập nỗ lực đều là học bá.”
Trịnh Xuân Minh cũng cảm khái: “Xem ra không thi được thứ hai thì ngay cả tư cách hỏi bài An ca cũng không có.”
Lý Sách lại không đồng ý với cách nói này, cậu đè thấp giọng: “Xuân Ny, nếu bà xinh như Thanh Nhiễm, tôi không tin An ca sẽ không giảng bài cho bà.”
Trịnh Xuân Minh xì một tiếng: “Ông tưởng An ca cũng thiển cận giống ông sao? Chỉ biết nhìn mặt.”
“Bà không hiểu nam nhân.” Lý Sách gãi đầu: “Chỉ có nam nhân chúng tôi mới hiểu nam nhân thôi.”
Bài mà Tạ Ánh An giảng đúng là bài Thanh Nhiễm mơ hồ không hiểu nên mới tính sai.
Cô dựa theo các bước giải mà Tạ Ánh An viết ra, rất nhanh đã sửa xong, còn ba bài cuối Tạ Ánh An không giảng cho cô, hiển nhiên cậu đã nhìn ra mấy bài đó cô viết bừa.
Thanh Nhiễm cầm vở về, lật đến trang cuối rồi tính đại khái thời gian, đề cuối cùng là cô làm trước khi tan học, tiết đầu tiên Ôn Thời Nghi xuống hỏi bài cô.
Cũng có thể nói là một lần chạm Tạ Ánh An đại khái có thể không bị hào quang nữ chính ảnh hưởng trong ba tiếng.
Chậc! Cũng thật rẻ rúng, cô còn cho rằng ít nhất cũng được đến một ngày như trong mộng chứ.
Lúc nghỉ giải lao, Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn cùng đi nhà vệ sinh.
Tô Sâm đi qua ngồi chỗ trống phía trước Tạ Ánh An, cười lúng túng: “An ca, vừa rồi lão Ngô nói cậu nghe thấy chưa?”
Tạ Ánh An căn bản không để ý: “Nói cái gì?”
Tô Sâm biết ngay là vậy mà: “Những người hôm nay chưa nộp bài, ngày mai nộp mười lần, lão Ngô viết lại danh sách rồi.”
“Ồ.” Tạ Ánh An đáp một tiếng.
“Vậy, vậy, vậy…” Tô Sâm cười xoa tay, cuối cùng cũng hỏi tớ mục đích cần hỏi: “An ca, vậy cậu có viết không? Mười lần đó!”
Cậu còn giở cả hai bàn tay lên duỗi ra mười ngón tay.
-
“Hắc hắc,” Tô Sâm cười cười: “An ca không viết vậy tôi cũng không viết.”
Nói xong lắc lư chạy về chỗ.
Lý Sách chứng kiến tất cả: “......”
Hả? Cậu nhớ là hôm nay An ca nộp bài rồi cơ mà?
Tạ Ánh An vĩnh viễn nhớ ngày thứ hai ngồi cùng Thanh Nhiễm, lúc lớp phó học tập qua thu bài tập, Thanh Nhiễm nộp bài rồi, lớp phó học tập lại nhìn cậu.
Cậu nữa ngày sau vẫn không động, đến tận khi Thanh Nhiễm nghi hoặc quay qua nhìn cậu, cậu ngẩn ra, nửa ngày sau từ kẽ răng bật ra hai chữ: “Chưa làm.”
Lớp phó học tập cười ngại ngùng, ôm bài tập chạy đi.
-
Nhưng chỉ cần ánh mắt “hóa ra học sinh giỏi là như này” của cô cũng làm Tạ Ánh An nhớ cả đời.
Từ đó về sau, dù bận thế nào, bài tập nhiều ra sao cậu cũng thành thành thật thật làm rồi nộp, cậu không muốn Thanh Nhiễm dùng ánh mắt kia nhìn cậu.
Loại ánh mắt đó cho cậu cảm giác như giữa hai người có một vách ngăn làm sao cũng không phá nổi.
Thanh Nhiễm quay lại lớp, vừa ngồi xuống thì chuông vào học vang lên.
Tiết này là tiết Sinh học, sách vở cô còn chưa lấy ra, mắt thấy giáo viên sinh đã sắp bước lên bục giảng rồi, cô nhanh chóng cúi xuống tìm sách trong ngăn bàn.
Cuối cùng cô cũng lấy được sách ra trước khi giáo viên bước lên bục giảng, nhưng cô không ngờ tới một phong thư xanh nhạt cũng được lấy ra theo sách Sinh học.
Cả lớp đều đứng lên chào giáo viên.
Lúc này, Thanh Nhiễm lấy tay đè lên phong thư xanh nhạt kia.
Lúc ngồi xuống, trái tim trong lồng nguc đập có chút nhanh, cái cảm giác lo lắng khi làm chuyện xấu giữa ban ngày như này, xác thực không thoải mái.
Thanh Nhiễm sợ bản thân tự mình đa tình nên đặc biệt nhìn chữ trên phong thư, xác thực người nhận là “bạn học Thanh Nhiễm” không có sai.
Cô thở nhẹ một hơi, không cần mở thư ra cô cũng có thể đoán được bên trong viết gì, tâm tư của học sinh cấp ba ngoài học tập ra thì cũng chỉ có nhiêu đó chuyện.
Có lẽ lần này thấy cô thi được thành tích tốt nên người viết thư chắc cũng không phân biệt rõ là thích cô hay là thích xếp hạng của cô, liều lĩnh để thư tình vào ngăn bàn cũng không sợ làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô sao.
Có lẽ mỗi người trong lúc rung động ban đầu đều sẽ cảm nhận sai tình cảm nam nữ, thích thành tích của người ấy đánh đồng với thích người ấy, nhưng sau khi cùng nhau học tập một thời gian rồi mới phát hiện, ồ, mình không thích người ấy nhiều đến thế.
Thanh Nhiễm lựa chọn không để ý đến bức thư này nữa, chuẩn bị nhét lại vào ngăn bàn đợi tan học xử lý.
Đột nhiên bức thư bị bị một bàn tay nhanh chóng cầm lấy, Thanh Nhiễm muốn giữ lại nhưng không kịp.
Tạ Ánh An nhấc phong thư trên tay, nghiêng qua nhìn Thanh Nhiễm, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Thư tình?”
“Trả tôi trước.” Thanh Nhiễm nhoài ra bàn nhẹ giọng, duỗi tay ra trước mặt cậu.
Sắc mặt Tạ Ánh An trầm xuống, ngay cả cười lạnh cũng không nổi nữa, giọng nói cũng lạnh hẳn xuống: “Có tiền đồ nhỉ Lý Thanh Nhiễm.”
Tạ Ánh An xé phong thư làm đôi sau đó vo thành một cục, ném chính xác vào thùng rác phía sau.
Thanh Nhiễm: “......”
Bức thư tình đầu tiên nhận được trong cuộc đời, ngay cả nội dung bên trong cũng chưa kịp, cô có thể nói cô biết xem văn phong của người ta thế nào không?.