Chủ Nhật, Lý Thanh Mặc hẹn Tạ Ánh An với Tống Thời Trạch đến nhà.
Tên ngốc Tống Thời Trạch lần đầu được Lý Thanh Mặc mời, còn chưa đến tám giờ sáng đã bò đến rồi.
Lúc Tống Thời Trạch đến, ba Lý còn chưa đi, lúc Tống Thời Trạch còn nằm viện, ba Lý đã gặp cậu mấy lần, nên Tống Thời Trạch vừa đến ông đã nhận ra ngay.
-
Tống Thời Trạch náo loạn trong bệnh viện còn bị ba cậu ta đánh ngày đó, ba Lý vẫn còn nhớ rõ.
Lúc đó ông chỉ muốn cười, con gái mình thì đòi xuất viện, bị ông cứng rắn ép ở lại thêm hai ngày; còn thằng nhóc cách vách thì muốn nằm viện nhưng bị ba đánh bắt xuất viện.
Hai nhà đối lập nhau giống như hai cực vậy.
Bị nhắc lại chuyện xấu hổ cũ, Tống Thời Trạch gãi gãi đầu, đưa ba Tống giỏ hoa quả, trước mặt người lớn cậu ta đã quen giả vờ ngoan ngoãn: “Chào chú Lý ạ.”
Ba Lý nhận hoa quả, khách sáo: “Thằng bé này đến thì đến thôi còn mang theo quà cáp làm gì?”
Tống Thời Trạch cười lộ cả răng trắng: “Nên làm mà chú.”
Hai người ngồi xuống sô pha, nụ cười của ba Lý cứng lại, do dự hỏi: “À…cháu đến tìm…?
Tống Thời Trạch tiếp lời: “Chú ạ, Lý Thanh Mặc rủ cháu đến học cùng.”
“Ừ.” Ba Lý lại khôi phục lại nụ cười: “Được lắm, các cháu phải học hành cho tốt.”
Ba Lý nghĩ xong rồi, thằng nhóc này mà nói đến tìm Thanh Nhiễm, ông sẽ đập nó một trận rồi đuổi ra ngoài.Lúc Lý Thanh Mặc xuống lầu, ba Lý với Tống Thời Trạch đang nói đến trên trời dưới bể, hai người như đã trở thành bạn vong niên.
-
Lý Thanh Mặc ngờ nghệch gãi đầu, hỏi Tống Thời Trạch: “Chúng ta hẹn nhau lúc chín giờ mà?”
Hóa ra thực sự là con trai mình mời đến, lúc này bà Lý mới yên lòng, ông
Lý Thanh Mặc đã trốn Thanh Nhiễm cả tuần rồi, trong lòng cũng biết đây không phải kế hoạch lâu dài, trốn tránh chẳng bằng trực tiếp đối mặt, nhưng một mình anh đối mặt với Thanh Nhiễm vẫn có chút sợ Thanh Nhiễm giẫm đạp anh, giống như trước đây lúc thành tích cao anh cũng hay giẫm đạp cô vậy.
vỗ vai Tống Thời Trạch: “Tiểu Tống, ở lại chơi vui vẻ nhé.”
Tống Thời Trạch gật đầu, thái độ vô cùng ngoan ngoãn.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, ba Lý vẫn chưa yên tâm lắm, ông quay đầu nhìn Lý Thanh Mặc, giao phó: “Thanh Mặc, con mang Tiểu Tống ra ngoài chơi, đừng làm phiền em gái con học bài.”
Lý Thanh Mặc gật đầu: “Con biết rồi, ba.”
Lúc này ba Lý mới đi làm.
Đến khi bóng lưng ba Lý đi xa không thấy nữa, Tống Thời Trạch mới lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta hi hi cười: “Sao tôi lại cảm thấy ba cậu đang đề phòng tôi nhỉ?”
Lý Thanh Mặc cười lạnh: “Cảm giác của cậu sai rồi đi! Sao ba tôi phải đề phòng cậu? Cậu có gì đáng để đề phòng?”
“Xì, không tin thì thôi.” Tống Thời Trạch nhìn phía sau Lý Thanh Mặc, vừa nhìn vừa hỏi: “Lý Thanh Nhiễm đâu?”
Lý Thanh Mặc: “......”
Hình như cậu đã có chút tin tưởng ba cậu đang đề phòng cậu ta rồi.
Tống Thời Trạch sớm đã phát hiện ra Thanh Nhiễm thay đổi, cậu thích mỹ nữ, đặc biệt là Lý Thanh Nhiễm sau khi thay đổi, chỗ nào cũng dẫm trên gu thẩm mỹ của cậu.
Cậu xoa xoa tay, lại muốn theo đuổi Lý Thanh Nhiễm lần nữa.
“Tôi nói này,” Tống Thời Trạch ngồi đối diện Lý Thanh Mặc đang ăn sáng: “Cậu có phát hiện ra em gái cậu thay đổi rồi còn đẹp hơn cả Ôn Tư Kỳ với La Lan không?”
Lý Thanh Mặc lườm cậu ta: “Nói nhảm, em gái tôi có lúc nào không xinh đẹp?”
Tống Thời Trạch thành thật nói: “Chẳng qua cậu là anh ruột thôi, trước đây em gái cậu cũng chỉ có vậy, chỉ hơn những nữ sinh phổ thông chút xíu chứ không có chỗ nào đặc biệt, đương nhiên trước đây cũng là mẫu người tôi thích.”
Có điều Tống Thời Trạch sẽ không theo đuổi đến điên cuồng.
Lý Thanh Mặc cảnh cáo cậu tài: “Cậu bây giờ là người có bạn gái rồi, thành thật một chút cho tôi.”
“Cậu nói Nguyễn Nhuyễn?” Tống Thời Trạch đầy phiền não: “Hai chúng tôi chỉ chơi đùa thôi, tôi đánh cược thua cô ấy, cô ấy thèm muốn sắc đẹp của tôi lâu rồi, tôi không thể không đáp ứng cô ấy……”
“Câm miệng!” Lý Thanh Mặc ném một cái bánh gạch cua vào miệng Tống Thời Trạch.
Anh đang rất hối hận khi gọi Tống Thời Trạch đến đây, mặc dù Tống Thời Trạch ở đây Thanh Nhiêm cũng sẽ không lắc lư trước mặt cậu ta, nhưng Tống Thời Trạch rất lắm miệng, cô cùng phiền phức.
Tống Thời Trạch luôn theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, cậu ta cắn mấy miếng đã hết cái bánh, ăn khá ngôn, cậu cũng không muốn nói chuyện nữa, thành thành thật thật ngồi ăn sáng với Lý Thanh Mặc.
Lúc Thanh Nhiễm xuống lầu nhìn thấy cảnh tượng này, hai thiếu niên đang tranh nhau ăn, trong miệng nhét đầy đồ ăn.
Tống Thời Trạch tống đầy miệng đồ ăn, nói cũng không rõ ràng nữa: “Lý Thanh Mặc, mẹ nó tôi là khách đó, cậu không thể nhường tôi sao?”
Tốc độ gắp bánh bao của Lý Thanh Mặc không chút chậm lại, anh đang lớn, sức ăn tự nhiên cũng nhiều: “Ăn thì không nói.”
“Biến mẹ nó ăn thì không nói đi…Fu ck!”
Tống Thời Trạch ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thanh Nhiễm, cậu lập tức cảm thấy bánh bao không còn ngon nữa, cậu đưa hết bánh bao cho Lý Thanh Mặc, ngay cả chiếc bị cậu cắn dở trên tay cũng đẩy về phía anh.
Sau đó chạy qua chỗ Thanh Nhiễm, cười hề hề: “Tiểu Thanh Nhiễm dậy rồi hả?”
Thanh Nhiễm bị cậu ta dán lại, không tự giác lui về sau một bước.
Tống Thời Trạch da mặt dày không để ý nhiều như vậy, cậu ta xoay quanh Thanh Nhiễm một vòng, gật đầu khoa trương: “Cậu vẫn là mặc đồ ở nhà đẹp hơn, mặc đồng phục không nhìn ra……”
Tầm mắt Tống Thời Trạch dừng trên nguc cô, nhưng cuối cùng vẫn sợ bị đá ra ngoài nên lời lên đến miệng rồi đánh sửa lại: “Chậc, eo thế mà lại mảnh như vậy.”
Tạ Ánh An vừa đẩy của vào đã thấy Tống Thời Trạch đứng cạnh Thanh Nhiễm, mày đẹp nhíu chặt.
Tống Thời Trạch nghe tiếng cửa mở, quay ra nhìn thấy Tạ Ánh An thì ngẩn ra, sau đó cao giọng chất vấn: “Sao cậu không gõ cửa đã tiến vào hả?”
Sáng sớm nay cậu còn phải bấm chuông cửa mới vào được.
Tạ Ánh An ném balo xuống sô pha, kéo Tống Thời Trạch tránh xa Thanh Nhiễm ra rồi mới nói: “Tôi có chìa khóa.”
“Mẹ nó!!!” Tống Thời Trạch chấn động, có chút không thể tin được, cậu ta duỗi ngón tay trỏ với ngón cái làm thành một động tác hợp lại: “Chuyện của hai người các cậu, người lớn trong nhà đều biết?”
Tạ Ánh An ngẩn ra, cậu ngẩng đầu nhìn qua Lý Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm không muốn để ý đến bọn họ, đã vào bếp rồi, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ thêm một cái.
“Ừm.” Tạ Ánh An trái với lương tâm đáp lại một tiếng, sau đó lại lạnh nhạt nhìn Tống Thời Trạch: “Không phải cậu cũng sớm biết rồi sao?”
Lúc trông viện, Tống Thời Trạch đã biết người trông chừng Thanh Nhiễm là mẹ Tạ Ánh An, lúc đó cậu cũng nghi ngờ rồi.
Nhưng Tống Thời Trạch vẫn là có chút không tin.
Tạ Ánh An nhìn cậu ta cười nhạt, nhấc balo lên rồi quay đầu hỏi Lý Thanh Mặc: “Phòng của tôi dọn dẹp xong chưa?”
“Xong rồi,” Lý Thanh Mặc chỉ lên lầu hai: “Cậu tự lên xem đi, cần thêm gì cứ bảo dì Lưu một tiếng, để chiều nay dì mang đến cho.”
Tống Thời Trạch nhìn balo của Tạ Ánh An, trong lòng có dự cảm không tốt: “Đây, đây, đây là có ý gì?”
Tạ Ánh An không qua tâm cậu ta, thấy Thanh Nhiễm lên lầu cũng nhanh chóng theo cô lên.
Thiếu niên thiếu nữ đều mặc sơ mi trắng, nhìn bóng lưng vô cùng hợp nhau.
Tống Thời Trạch cụp mắt ngơ ngác: “Đây thực là, một chút cơ hội cũng không cho người khác mà……”.