Sự thật chứng minh, dạo này Thanh Nhiễm không chỉ cao thêm, mà còn cao thêm nhiều hơn cả Lý Thanh Mặc với Tạ Ánh An.
-
!
Từ 1m61 cao lên 1m65.
Nội tâm Lý Thanh Mặc: Hóa ra tôi mới là người xấu xí.
Tống Thời Trạch cũng không tin, “Ba tháng mà cao thêm 4 centimet, cậu ăn phân bón hóa học à?”
Thanh Nhiễm cũng rất mờ mịt, chuyện cô có cao lên không chẳng ai nói với cô cả, cô cũng không đo, tự nhiên không biết rồi.
Mấy người đang nói chuyện thì người lùn thực sự-Nguyễn Nhuyễn đến.
Nguyễn Nhuyễn đến cửa việc đầu tiên là tìm Thanh Nhiễm, cô xông thẳng lên lầu, từ xa đã nghe thấy tiếng: “Tiểu Nhiễm Nhiễm của mình ơi, mình đến rồi đây.”
Nghe thấy giọng Nguyễn Nhuyễn, Tống Thời Trạch kinh ngạc mở to mắt, một lúc lâu sau mới bày ra biểu cảm cuộc sống không còn gì luyến tiếc: “Lý Thanh Nhiễm, cậu có cần chó đến vậy không?”
“Chó?” Nguyễn Nhuyễn chạy qua, chưa biết có chuyện gì xảy ra chỉ nghe được một câu đó: “Chó ở đâu?”
Tống Thời Trạch nở nụ cười ác độc, cậu chỉ về phía Nguyễn Nhuyễn: “Ở kia có.”
Nguyễn Nhuyễn chưa nhận ra, vẫn còn tưởng thật, cô quay đầu lại, phía sau trống không.
Lúc này Nguyễn Nhuyễn mới nhận ra, cô cười như không cười nhìn Tống Thời Trạch, đột nhiên ném chiếc cặp sách phía sau vào mặt cậu ta: “Đi chết đi, tra cẩu!”
Tống Thời Trạch duỗi tay đỡ, cặp sách vẫn như cũ đập vào người cậu.
-
“Đùa một chút thôi, nữ sinh các cô thật dễ tức giận.”
“Xì,” Nguyễn Nhuyễn cười lạnh: “Nói cậu là chó cậu còn có thể vui sao?”
Tống Thời Trạch là lợn chết không sợ nước sôi: “Ít nhất tôi cũng sẽ không tức giận.”
Lần này Nguyễn Nhuyễn lười để ý đến cậu ta.
Mấy người trong phòng đang đo chiều cao, Nguyễn Nhuyễn cũng có hứng thú, cô đứng thẳng dậy nhờ Lý Thanh Mặc đo giúp: “Mặc ca, giúp em đo thử xem, nửa năm nay em chưa đo rồi.”
Lý Thanh Mặc kéo thước dây, hỏi lại câu mà vừa rồi định hỏi Thanh Nhiễm: “Lớp cô lúc học thể dục không đến phòng dụng cụ đo chiều cao sao?”
Vừa rồi Thanh Nhiễm trả lời anh rất qua loa.
Nguyễn Nhuyễn cũng chẳng để ý: “Lúc đo dụng cụ đo sẽ báo chiều cao với cân nặng, con gái làm gì có ai thích người khác biết cân nặng của mình chứ?”
Lời này nói là sự thật, nữ sinh thích nói dối về cân nặng mình nhất.
“1m62.” Lý Thanh Mặc thu lại thước, báo số đo.
“Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc: “Không phải chứ? Lẽ nào nửa năm trời mới cao lên 0.5 centimet?”
“Chậc chậc!” Tống Thời Trạch đánh giá Nguyễn Nhuyễn, ghét bỏ nói: “Tôi đến bây giờ mới xem như là phát hiện ra, cô không chỉ không xinh lại còn lùn nữa.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Vậy thì thế nào? Thân phận hiện giờ của cậu còn không phải à ngoan ngoãn treo trên người tôi?”
Tống Thời Trạch như muốn phun ra một ngụm máu lớn, cậu chắp tay lạy trước mặt Nguyễn Nhuyễn: “Nguyễn tỷ, trận cá cược này đã lâu như vậy rồi, chị còn chưa chơi chán hả? Tôi hiện tại nằm mộng cũng muốn một chân đá tôi bay rồi.”
Nguyễn Nhuyễn hếch cằm: “Vậy cậu cứ tiếp tục mơ đi.”
“Cũng được,” Tống Thời Trạch túm cổ áo Thanh Nhiễm, nở nụ cười độc ác kéo cô ra ngoài: “Nếu đã làm bạn gái tôi thì phải thực hiện nghĩa vụ của bạn gái.”
Thanh Nhiễm có chút lo lắng muốn đuổi theo nhưng bị Tạ Ánh An bên cạnh kéo cánh tay lại, cậu lắc đầu: “Tống Thời Trạch sẽ không làm bậy.”
Thanh Nhiễm nửa tin nửa ngờ, lầu dưới truyền đến tiếng Nguyễn Nhuyễn kêu, cô nhanh chóng ngó ra ngoài cửa sổ xem thử.
Nguyễn Nhuyễn ở bên dưới vẫy tay với cô: “Nhiễm Nhiễm, mình ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại.”
Kết quả Nguyễn Nhuyễn nửa ngày sau cũng chưa quay lại, Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại cho cô, giọng nói của Nguyễn Nhuyễn đầy hưng phấn: “Alo, Nhiễm Nhiễm, tụi mình đi ăn xiên nướng, cậu muốn qua đây không?”
Thanh Nhiễm: “......Không đâu.”
Lý Thanh Mặc ném cây bút, dùng lực không nhỏ, cậu oán hận: “Tống Thời Trạch thật chẳng có nghĩa khí gì cả, mang con gái đi ăn xiên nước cũng không gọi chúng ta một tiếng.”
Anh huých cánh tay Tạ Ánh An đang ngồi giữa.
Tạ Ánh An cúi đâuf viết bài, viết đến mức có chút cáu rồi, “Đến tối chúng ta cũng có thể đi với nhau.”
Lý Thanh Mặc vui vẻ, anh chỉ đợi mỗi câu nói này: “Được, vậy tối nay chúng ta cùng đi ăn.”
Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, thiếu nữ phật hệ hôm nay đột nhiên nổi hứng trêu đùa.
Trong lòng Lý Thanh Mặc rung lên hồi chuông cảnh báo.
“Ca, thi được thứ mười, cảm giác thế nào hả?”
Lý Thanh Mặc: “......”
Quả nhiên!
Vấn đề là …mẹ nó sao em nhịn đến tận bây giờ mới hỏi?
Lý Thanh Nhiễm còn đang cười: “Ca, đi ăn xiên nướng có thể lấp đầy nội tâm trống vắng khi xếp thứ mười sao?”
Lý Thanh Mặc: “......”
Trầm mặc lấy sách ra tiếp tục làm bài, nhưng trong đầu một chữ cũng nặn không ra.
Thanh Nhiễm cũng không viết bài nữa, cô bắt đầu đếm ngón tay, tính lại từng chuyện cú một: “Ca, anh còn nhớ thi giữa kỳ một năm nhất không? Lần đấy em đứng thứ bày, anh nói anh nhắm mắt cũng không thi ra điểm số rác rưởi như này, vậy lần này, anh nhắm mắt làm bài sao?”
Lý Thanh Mặc nhìn Tạ Ánh An cầu cứu.
Tạ Ánh An không có một chút ý muốn giúp đỡ nào, cậu nhìn Lý Thanh Mặc, lạnh lùng nói: “Hóa ra cậu còn nói như này à?”
“Cái này đã tính là gì?” Thanh Nhiễm lại giơ ngón tay thứ hai lên, tiếp tục lật lại: “Anh tôi còn nói không vào được top năm đều là rác rưởi, là đồ bỏ không thể đỡ được, căn bản không đáng nhắn tới.”
Tạ Ánh An cười nhẹ gật đầu phụ họa: “Tôi cũng thấy giống.”
“Này, Tạ Ánh An!” Lý Thanh Mặc nháy mắt với cậu, biểu thị tôi với cậu cùng đội mà.
Tạ Ánh An đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi không thích làm bạn với đồ bỏ đi.”
Lý Thanh Mặc tức đến mức phun ra một ngụm máu phẫn hận.
Tên ngu ngốc Tống Thời Trạch kia lúc không nên xuất hiện thì sống chết cũng lắc lư trước mặt anh, lúc nên xuất hiện thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Lúc gọi Tống Thời Trạch qua đây, anh đã nghĩ tới thời điểm này, chỉ cần trước mặt tên rác rưởi siêu cấp Tống Thời Trạch, Thanh Nhiễm sẽ không nói ra lời anh từng nói lúc còn xuân phong đắc ý.
Mẹ nó, thật không nghĩ đến!
Thanh Nhiễm còn đan giơ ngón tay ra tiếp tục nói: “Ca, anh có còn nhớ……”
“A, đau bụng quá……” Lý Thanh Mặc ngắt lời Thanh Nhiễm, ôm bụng chạy ra ngoài, lúc ra còn không quên dùng ánh mắt bảo Tạ Ánh An cùng anh đi ra.
Tạ Ánh An lạnh lùng quay mặt đi, làm như không nhìn thấy.
Thanh Nhiễm bật cười nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lý Thanh Mặc.
Đây gọi là phong thủy luân chuyển, ông trời không tha cho ai đâu.
Thanh Nhiễm quay đầu, Tạ Ánh An dựa bên cửa sổ nhìn cô cười, ánh nắng bên ngoài chiếu qua ô cửa, trong một khoảnh khắc, cả người thiếu niên như được ánh nắng bao phủ.
Trong lòng Thanh Nhiễm rung lên hồi chuông cảnh báo, cô có một dự cảm không tốt.
Từ hôm nay, Kể từ ngày Tạ Ánh An sống ở nhà cô, cốt truyện sẽ còn đi lệch nữa.
Cùng lúc đó, trong lòng Tạ Ánh An cũng viết xuống một câu rõ ràng: Nhiễm Nhiễm ghi thù, hơn nữa còn ghi nhớ vô cùng rõ ràng..