Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính


Thẩm Chấp biết hiện tại bộ dáng của mình có lẽ người khác nhìn thấy là muốn chạy, ngồi cả một đêm, mắt hằn tơ máu, khuôn mặt tiều tụy, trên người còn có mùi khói khiến người khác kinh tởm.
Đàn guitar đã bị hắn đập vỡ làm đôi, một khoảnh khắc nào đó, hắn nhận ra được cho dù mình làm cái gì, hèn mọn như một tên hề đang nhảy nhót, đều không có tác dụng gì quá lớn, dưới sự tác động của tức giận và nôn nóng, hắn đã đập thứ đạo cụ lố bịch kia làm đôi.
Thẩm Chấp hờ hững hút một điếu thuốc, trong lòng chết lặng khi nghe cô nói xong, nếu không thể trở lại quá khứ, thì còn có tương lai.
Trong nháy mắt, điếu thuốc đã cháy hết, hắn ném tàn thuốc vào thùng rác, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên, sâu trong ánh mắt toát ra vài phần si mê chính mình cũng không nhận thấy được.
Thiếu nữ tóc hơi rối, ngọn tóc hơi dựng lên, gương mặt mềm mại trắng nõn chứa vài phần nông cạn thẹn thùng, cổ tinh tế thon dài, ngực nhỏ phập phồng, hơi thở không ổn định.
Mồ hôi mỏng thấm ướt làn da cô như những giọt nước nhỏ, trên mặt trang điểm nhẹ không nhìn rõ.
Làn váy theo gió đêm khẽ lay động, có lẽ là bởi vì chạy tới nên đôi chân trắng nõn hơi run rẩy.
Hầu kết Thẩm Chấp chuyển động hai cái, trầm mặc mà đứng ở trước mặt cô vài phút, sau đó bước nhanh, dường như muốn ép cô vào góc tường.
Hắn vươn tay, chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại của cô..
Trà Trà cắn răng không lên tiếng tránh động tác của hắn, tới khi nhịp tim bình bịch bình bịch loạn nhảy dần dần bình tĩnh lại.
thân thể hai người đã sắp dán lại gần nhau, Trà Trà bị bắt cảm nhận sự lạnh lẽo trên người hắn, không có một chút ấm áp.
Thẩm Chấp tham lam ngửi mùi hương tinh tế trên người cô, mùi hương dịu dàng quen thuộc có thể làm hắn bình tĩnh lại, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào lại được dập tắt.
Con người đều là loại sinh vật được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Thời gian nhìn kỹ khuôn mặt này như thế là đủ rồi, Thẩm Chấp muốn chạm vào cô, hắn nhớ rõ trước kia khi hai người quen nhau, Trà Trà luôn nhút nhát sợ sệt nhìn hắn, khẩn trương lại ẩn chứa chút mong chờ.
Trà Trà đẩy hắn ra, Thẩm Chấp cầm cổ tay của cô, hắn đã không còn nói những điều như 'Quay lại đi'
Ngôn ngữ yếu ớt mà vô dụng.
Mà hiện tại từ trong miệng Trà Trà, hắn sẽ không nghe được đáp án mà mình muốn nghe.
Trà Trà rút tay cô ra, sự kháng cự của cô bộc lộ ra ngoài.
Cảm xúc mềm mại trong tay lập tức biến mất, Thẩm Chấp còn có chút không quen, sau vài giây, hắn nhìn cô, biểu tình mang chút thống khổ lại có chút lạnh nhạt, hắn giống như một kẻ điên lầm bà lầm bầm, đè thấp tiếng nói, giọng nói rất nhỏ lẩm bẩm: “Trà Trà, em đừng ép tôi nữa.”
Trà Trà vẻ mặt mờ mịt, cô có bao giờ bức bách Thẩm Chấp đâu?
Khi yêu, cô không chịu được hắn khó xử, hắn chau mày cô đi theo cũng nhíu mày, hận không thể để những phiền não trên đời này đừng bao giờ tìm tới hắn.
Sau khi chia tay, cô cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn thương hắn,
Cho nên, cô thật sự không rõ Thẩm Chấp nói những lời này rốt cuộc là nói cho ai nghe.
Thẩm Chấp cũng không mong chờ cô có thể hiểu được, “Tôi về đây, ngày mai gặp.”
Trà Trà từ từ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Thẩm Chấp có chút xa lạ, lạnh lùng làm cô có chút sợ hãi.
Cô trước đây chưa từng thấy Thẩm Chấp như vậy.
Giống như hắn đã mất sự kiểm soát bản thân, chỉ cần cô nói sai một chữ thôi là hắn sẽ nổi điên.
Trà Trà mệt mỏi trở lại ký túc xá, ngồi xuống bàn trước lột giấy đóng gói kẹo que ra, bên trong kẹo hiển nhiên đã nát.
Trần Tâm Ý không chú ý đến cô đang làm gì, cô ấy có chút thất vọng hỏi: “Hai người xem xong phim rồi quay về?!”

Trà Trà gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Tâm Ý hận rèn sắt không thành thép, “Vu Cố cái gì cũng chưa làm?”
Trà Trà không rõ nguyên do, “cậu ấy có thể làm cái gì?”
Nói xong câu đó, Trà Trà liền nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn ở nhà vệ sinh nam tối nay, gương mặt cô sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng đỏ lựng, giống quả đào chín, tràn ra vị thơm ngọt.
Trần Tâm Ý cảnh giác: “Mặt cậu sao lại đột nhiên đỏ như vậy?”
Trà Trà dùng tay bụm mặt, chột dạ nói dối: “Nóng quá.”
Đã sang thu từ lâu, chỗ nào còn nóng nữa.
Trà Trà sợ bị cô truy vấn, tùy tiện rửa mặt chải đầu sau đó bò lên trên giường vùi mình ở trong chăn, buổi tối hôm nay cô mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ cô thấy lúc cô xông vào nhà vệ sinh nam, Vu Cố không phải kéo khóa quần, mà là mới vừa cởi thắt lưng trên eo, cô nghe thấy tiếng khóa kéo từ từ kéo xuống, cô bị người đàn ông đẩy vào buồng vệ sinh, giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng mềm mại, rất có kiên nhẫn dỗ dành nói: “Giúp tôi kéo khóa lên được không.”
Trà Trà vừa ngại vừa sợ, đầu giật giật, nhắm chặt hai mắt, ngón tay run run chuẩn bị căng da đầu làm chuyện này, tay còn chưa có đụng tới, Vu Cố khom lưng nói nhẹ bên tai cô: “Em chỉ giúp tôi ở đây thôi à? Em thích không?”
Sau đó, Trà Trà bị doạ tỉnh.
Trà Trà nằm ở trên giường nhìn trần nhà chớp chớp mắt, qua thật lâu, tim mới chậm rãi bình tĩnh đập đều trở lại.
Cái này là mơ, thật sự là quá đáng sợ!
Cô vậy mà mơ thấy bản thân suýt chút nữa bị Vu Cố làm thịt ở nhà vệ sinh nam?!
Trong mơ Vu Cố vừa trong sáng vừa quyến rũ, xinh đẹp đến nao lòng.
Nhưng mà, tưởng tượng đến Vu Cố ở hiện thực, Trà Trà liền muốn đi tới trước mặt Phật tổ sám hối, cô làm sao mà có thể đem Vu Cố lạnh lùng như trăng mà mơ chuyện như vậy.
Nhất định là bởi vì Trần Tâm Ý với Du Vãn luôn ở trong ký túc xá đọc mấy tiểu thuyết khiêu dâm, bạo lực làm ảnh hưởng tới cô.
Bởi vì nguyên nhân do giấc mơ này Trà Trà hai ngày nay chột dạ không dám gặp mặt Vu Cố.
Có thể trốn liền trốn, có thể tránh liền tránh.
Cô biểu hiện quá rõ ràng, rõ ràng đến mức thần kinh thô như Trần Tâm Ý cũng nhìn ra.
“Cậu trốn tránh Vu Cố làm gì? cậu ấy cũng có làm cái gì có lỗi với cậu đâu?” Trần Tâm Ý hỏi liên tiếp mấy cái vấn đề như nã đạn về phía cô “Hắn cũng thua dưới váy của Khương Diệu Nhan rồi phải không?"
Trà Trà hấp tấp lắc đầu, “Không phải.”
Cô vò đầu bứt tai, khăng khăng nói: “Tớ không trốn tránh cậu ấy, chỉ là gần đây tớ tương đối bận.”
Trần Tâm Ý bán tín bán nghi, rầm rì hai tiếng: “Tớ cảm thấy cậu trong lòng có quỷ.”
Trà Trà làm ra vẻ mặt thành khẩn: “Tớ không có.”
Trần Tâm Ý tạm thời tin cô.
Vu Cố cuối cũng xong bài thực nghiệm, cuối cùng cũng có thời gian đi tìm Trà Trà.
Hắn là một người thông minh như vậy, làm sao mà không phát hiện ra mấy ngày này Trà Trà cố ý tránh né hắn, hắn cũng đoán được hẳn là ngày đó ở nhà vệ sinh làm cô hoảng sợ.
Vu Cố nghĩ đến biểu tình ngày đó của cô, liếm liếm môi, dục vọng đột nhiên dâng trào.
Hắn bình tĩnh lại, đem tài liệu giao cho giáo sư trong văn phòng, sau đó gửi cho Trà Trà một tin nhắn WeChat: 【 ở đâu? 】

Trà Trà hít thở sâu hai lần rồi nhắn trả lời: 【 thư viện.


Vu Cố: 【 tớ lập tức tới ngay.


Trà Trà ngồi ở cửa thư viện chờ hắn, qua mười phút, Vu Cố liền chạy đến.
Thời tiết trở lạnh, Vu Cố chỉ mặc áo len mỏng, tay đút túi, điềm nhiên đi đến trước mặt cô, “Mấy ngày tại sao lại trốn tránh tớ?”
Trà Trà không nghĩ tới cậu sẽ trực tiếp hỏi như vậy, không có cách nào nghĩ ra cái cớ cho qua.
Vu Cố lại hỏi: “Là bởi vì sự việc xảy ra buổi tối hôm đó sao?”
“Hả?” Cô nắm quai đeo của ba lô.
Vu Cố ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi chân dài, hắn hỏi: “Có phải khiến cậu sợ hãi rồi không?”
Trà Trà ngượng ngùng chẳng lẽ nói là do mình bởi vì có cái giấc mơ kỳ quái kia, mới trốn tránh cậu ấy?
“Không có.”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tớ còn chưa xấu hổ cậu xấu hổ cái gì.”
Trà Trà một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu, vịt chết cũng cứng cổ nói: “Tớ thật sự không có.”
Vu Cố có chút tức giận, ngày đó cũng coi như chuyện tốt, cô sẽ trốn tránh hắn sẽ thẹn thùng đỏ mặt, điều này chứng minh cô đã coi hắn như một người đàn ông chứ không phải chỉ là một người bạn từ thuở bé
Vu Cố biết rõ chuyện tình cảm không nên vội vàng, hắn cần phải ngấm từ từ vào cuộc sống của cô, dùng sợi dây vô hình quấn quanh cô, chờ đến khi trưởng thành cũng là lúc cô không thể nào rời khỏi hắn được.
Vu Cố ôn nhu cười cười: “Được, cậu quyết định đi.”
Trà Trà như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, cảm giác không thể nào thở nổi, bị xoa đầu tim cũng sẽ đập dồn dập, cô yên lặng rời ánh mắt, nhưng mà cô lại không khống chế được đôi mắt của mình, dùng dư quang lặng lẽ liếc nhìn mặt Vu Cố.
Vu Cố làm bộ không phát hiện cô đang nhìn lén mình, hắn cúi đầu nhàm chán nghịch di động, hỏi: “Hôm nay thứ sáu, buổi tối cậu phải về nhà sao?”
Trà Trà ngập ngừng nói “Tớ phải về.”
Vu Cố trong lòng hiểu rõ, “Tớ đưa cậu về "
Trà Trà nói: “Anh trai tớ nói muốn tới đón tớ"
Vu Cố lừa gạt người khác cũng không ít lần “Tớ tiễn cậu”
Trà Trà cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không từ chối cậu.
Cô quay về ký túc xá thu thập đồ đạc, xế chiều đi theo Vu Cố cùng nhau ra cổng trường.
Ngoài cổng trường siêu xe một chiếc lại một chiếc ra ra vào vào, có chiếc Porsche dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, ngồi bên trong là một người đàn ông mà Trà Trà không quen biết.

Nhưng Vu Cố hình như rất quen thuộc.
“Vu Cố, muốn tôi đưa các cậu một đoạn đường không?”
“Không cần.”
Người đàn ông bật cười, “Vội đi hẹn hò với bạn gái sao?”
Vu Cố cũng không giải thích, ngược lại nói: “Là có chút sốt ruột.”
người đàn ông ý vị thâm trường nhìn bọn họ, mắt mang ý cười, trêu ghẹo nói: “Các cậu tuy rằng còn trẻ, nhưng cũng biết kiềm chế đó.”
Nói xong câu đó, người đàn ông nghênh ngang lái xe rời đi.
Trà Trà vẫn chưa nghe thấy bọn họ nói chuyện gì, cô hỏi: “Cậu quen anh ta sao?"
Vu Cố nói: “Là anh trai của tớ.”
Trà Trà à à, chờ không bao lâu, Giang Châu lái xe tới.
Vu Cố đưa cô lên xe, xuyên qua cửa sổ nói: “Thứ hai gặp lại, hai ngày này nhớ gửi tin nhắn cho tớ đó.”
Trà Trà cài chặt đai an toàn, liền nói: “Được.”
Vu Cố ôn nhu từ xoang mũi ừ một tiếng, “Trên đường cẩn thận.”
Ô tô nhanh như chớp đi ra ngoài, Giang Châu nắm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không chút để ý mở miệng nói thử nói: “Bạn trai?”
Trà Trà lắc đầu, “Không phải.”
Giang Châu nhìn qua gương phát hiện em gái hắn mặt đỏ ửng, biểu tình cũng mất tự nhiên, “Thích cậu ta?”
“Cũng không phải!” Trà Trà giải thích nói: “Anh, anh cũng không phải chưa thấy cậu ấy bao giờ”
Giang Châu vẫn còn nhớ rõ bộ dáng khóc lóc thất tình của cô, anh nhịn không được nói: “Trước khi tốt nghiệp không được yêu đương.”
Trà Trà xụ mặt, “Anh, anh như vậy là quá bá đạo."
Cô lại hỏi: “Chẳng lẽ khi anh vào đại học cũng chưa từng yêu đương ư?”
Giang Châu nhướng mày: “quả thật là không có.”
Trà Trà chán nản, không nói.
Trà Trà vừa về đến nhà liền chạy lên lầu, mở máy tính ra, chui đầu vào trong phòng trước tiên phải đem ppt hoàn thành, sau đó nói chuyện ở trong nhóm WeChat ký túc xá:
Disney đang lẩn trốn công chúa: 【 Tớ cảm thấy khó chịu a a a 】
Disney đang lẩn trốn công chúa: 【Anh trai tớ hôm nay hỏi tớ có phải thích Vu Cố hay không......còn không cho tớ yêu đương QAQ 】
Disney đang lẩn trốn công chúa: 【 Tại sao anh ấy! lại! hỏi! như! vậy! 】
Trần Tâm Ý: 【.......】
Du Vãn: 【.......】
Trà Trà cảm giác chính mình sắp nghẹn đến chết, cô thật sự muốn tìm người ta nói chuyện ——
【 Tớ nói cho các cậu nghe, lần trước xem phim tớ không cẩn thận bị người đâm ngã vào WC nam, lúc ấy Vu Cố đang kéo khóa quần, các cậu biết cái trường hợp kia có bao nhiêu xấu hổ không huhuhu, tớ cái gì cũng thấy rồi huhu đã thế tớ còn không dám nói huhuhu.


【 Khả năng bởi vì kích cỡ quá kinh người, sau đó mấy ngày nay tớ nằm mơ mơ thấy Vu Cố ấn tớ ở WC nam làm.



【 Tớ quá hoảng sợ uhuhu, nhất định là do các cậu dạy hư tớ QAQ.


【 Các cậu sao không nói lời nào hết??】
【 Vì sao không để ý tới tớ QAQ 】
Trà Trà bùm bùm gõ chữ ở trên bàn phím, đánh chữ nhanh như gió, gửi đi nhưng rất lâu sau trong nhóm lại chậm chạp không có ai đáp lại, cô lặp lại click mở khung chat trong nhóm, nhưng cô phát hiện ra gì cũng không có.
Disney đang lẩn trốn công chúa: 【 Tớ vừa mới gửi tin nhắn cho các cậu tại sao giờ không còn nữa? 】
Trần Tâm Ý: 【 Cậu gửi cái gì? Cậu có gửi cái gì đâu, cậu kể nhanh lên, tớ còn đi ăn cơm.


Du Vãn: 【 Đúng vậy, tớ muốn nghe chuyện.


Trà Trà cảm thấy không đúng! Cô rõ ràng đã gửi rồi mà.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, vị trí trò chuyện nhóm với người cô trò chuyện mới nhất chính là Vu Cố, cô run rẩy click mở khung thoại ——
Đoang! Giống có người ở trên đỉnh đầu cô khua chiêng gõ trống.
Trà Trà cả người đều choáng váng.
Trà Trà luống cuống tay chân muốn thu hồi, nhưng mà máy tính lại không có chức năng thu hồi.
Cô lại sốt ruột hoảng hốt tìm di động, mở WeChat, ngón tay đều không ổn, run run rẩy rẩy ấn thu hồi.
Năm dòng tin nhắn, còn chưa thu hồi hết tất cả.
Bên kia liền hoạt động, hẳn là trả lời câu cuối cùng của cô
“Vì sao không để ý tới tôi QAQ” ——
Vu Cố: 【 Tớ đây.】
Trà Trà thiếu chút nữa thì chết, vì thấy những cái lời đó mà xấu hổ và giận dữ mà chết, hận không thể nhảy sông tự sát.
Qua vài giây, Trà Trà vốn muốn hỏi cậu có nhìn thấy tin nhắn của cô không, nhưng nghiêm túc ngẫm lại, vẫn là giả chết hợp lý hơn.
Khả năng tên này là thấy cô rút về quá mức vất vả, đinh một tiếng, lại có tin nhắn được gửi đến.
Vu Cố: 【 Thấy.


Vu Cố: 【 Đừng lo lắng, sẽ không làm ở WC nam.

】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận